Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324452

Bình chọn: 8.5.00/10/445 lượt.

ì kết quả vẫn chẳng thay đổi. Mẹ tôi là người hứng chịu hậu quá.
Mẹ hãy bình yên nhé. Nếu mẹ tỉnh lại thì chết con cũng có thể mỉm cười
thật tươi. Và tôi đang được một bàn tay to khỏe gạt đi từng giọt nước
mắt, vỗ về, nhìn tôi ôn nhu nói.

-Mẹ em sẽ không sao đâu. Tôi biết
chắc là vậy mà. Đừng khóc. Nhìn em như thế này, tôi đau lắm. Em có thể
đồng ý với tôi được không?

Trong vô thức, tôi gật đầu nhẹ, mắt cứ
hướng về cánh cửa. Lòng bồn chồn không yên, dựa người vào Thiên Ân. Đó
là động lực duy nhất làm tôi có hy vọng. Không có hắn ở bên cạnh thì
chắc tôi đã gục ngã từ. Phải chăng đó là định mệnh? 3 tiếng… 4 tiếng… 6
tiếng trôi qua. Vẫn chưa có một tin tức gì về mẹ tôi. Kin, Tiểu Ngọc,
Triết Vũ và Hải Đăng đều đã biết và tập trung tại đây. Tôi vô cùng cảm
kích và biết ơn họ. Những người đã không bỏ tôi trong lúc khó khăn thế
này. Nhất là Thiên Ân. Hắn đã động viên và an ủi tôi rất nhiều. Tuy có
lúc trêu chọc nhưng tôi biết hắn muốn tôi bớt áp lực nên mới làm thế.
Thế mà từ trước đến nay tôi đã nghĩ rất xấu về hắn. Sai rồi nhỉ? Khoảng 2 tiếng sau, cánh cửa từ từ mở, một bác sĩ tầm 50 tuổi, bước đến gần chỗ
chúng tôi, hỏi.

-Ai là người nhà bệnh nhân – Lâm Ngọc Mai?

Tôi rụt rè giơ tay, trả lời.

-Là cháu. Thưa bác sĩ, mẹ cháu sao rồi ạ? Không có chuyện gì đúng không bác sĩ?

Lo lắng. Một cảm giác thấp thỏm dâng lên trong lòng của tôi. Chờ đợi. Khẽ liếc nhìn tôi, mặt nhăn lại, bác sĩ lắc đầu nói.

-Chúng tôi đã làm hết sức nhưng ca phẫu thuật không thành công. Bệnh nhân đã tắt thở từ mấy phút trước. Xin lỗi.

Đùng. Một tiếng sét vang bên tai. Bác sĩ vừa nói gì vậy nhỉ? Tôi không nghe rõ. Lắp bắp, tôi thốt lên.

-Bác vừa nói gì ạ? Hi hì, là đùa hả bác? Bác có thế nói lại được không?

-Bệnh nhân không thể qua khỏi. Chúng tôi rất tiếc.

Không thế qua khỏi? Ai? Mẹ tôi ư? Nhói. Không thể nào. Không thế nào.
Chuyện đó không thế nào xảy ra được. Tôi đến gần chỗ bác sĩ, nắm vai ông ấy lắc lắc, gào lên như con thú bị cướp mất mồi.

-Ông nói dối. Mẹ tôi không có vấn đề gì cả. Tôi không tin. Tất cả là bịa đặt. Mẹ tôi đâu rồi? Hãy trả lại mẹ cho tôi.

Thiên Ân kéo tôi lại, ôm thật chặt, đau khổ.

-Em phải chấp nhận sự thật. Dù không muốn cũng phải làm.

-Buông tôi ra. Anh cùng họ tất cả đều nói dối. Mẹ tôi không bị sao hết. Đứng lừa tôi. (đập mạnh vào người Thiên Ân) Mẹ, mẹ à, mẹ ra đây đi. Con – Tiểu Hương yêu quí của mẹ đến rồi. Mẹ đừng trốn nữa. Con không tin
lời của bọn họ đâu. MẸ. MẸ.

Hét, hét thật lớn, tôi gọi mẹ trong vô
vọng, giọng nói đã khản đặc. Yếu đuối. Tôi phải làm gì đây? Vùng ra khỏi vòng tay của Thiên Ân, tôi lao vào phòng cấp cứu. Sự thật vẫn là sự
thật. Một gương mặt hiền hậu quen thuộc đang hiện ra trước mắt, đôi mắt
dịu dàng từng nhìn tôi giờ đang nhắm nghiền, môi không còn nụ cười như
ngày nào, đầu và người bị băng bó đầy băng trắng. Dối trá, tất cả là dối trá. Cả người tôi đổ dần về đắng sau, mí mắt cụp hẳn, một màu đen trước mắt, đâu đó tôi còn nghe thấy tiếng gọi của ai đó… Bệnh viện Nhân Ái.

Phòng Vip – số 3.

Tôi lờ mờ tỉnh dậy, mệt mỏi. Đúng rồi, mẹ tôi đâu rồi? Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy? Nếu không có
Tiểu Ngọc ngăn lại thì tôi đã bò lết dưới đất. Rõ ràng là trong mơ tôi
thấy mẹ đang gọi mà. Và lúc nãy còn có ai vuốt tóc tôi. Sao lại không
thấy mẹ ở đây thế? Tôi cười cười, hỏi Tiểu Ngọc.

-Mẹ tôi đâu rồi? Bà có nhìn thấy mẹ tôi không?

Đột nhiên, Tiểu Ngọc khóc trách móc tôi nở một nụ cười buồn.

-Sao bà lại ngốc thế hả? Mẹ bà mất thật rồi. Đừng tự lừa dối mình nữa. Coi như tôi cầu xin bà đấy.

-Bà nói cái gì vậy hả? Mẹ tôi mất bao giờ mà mất. Nói vớ vẩn. Hôm qua
tôi vẫn còn ăn cơm với mẹ mà. Đừng có mà trêu tôi nữa. (hơi tức giận)

-Tỉnh lại đi. Mẹ bà bị tai nạn và mất tại đây rồi. Nếu không tại sao bà lại nằm đây hả? (gắt)

Sắp xếp lại kí ức, đầu tôi đau như búa bổ. Roẹt… roẹt… Tôi nhớ ra rồi. Không, mẹ tôi không thể bỏ mặc tôi như vậy.

-Tiểu Ngọc, bà nói đi. Đây là mơ không phải là hiện tại đi. Mẹ tôi vẫn
còn sống. Bà rất thương tôi, không có chuyện bà mất đâu. Xin bà.

-Không. Nếu bà cứ như thế này thì sao mẹ bà có thể siêu thoát được. Hãy
bình tĩnh lại đi. Mẹ bà đâu có muồn bà như thế này, đúng không?

Tôi chạy đến, ôm chặt lấy Tiểu Ngọc, khóc òa lên như con nít.

-Tiểu Ngọc, hức… hức… mẹ tôi… hức… bỏ tôi thật rồi. Hu hu hu. Tôi biết
phải làm gì đây? Đau lắm. Thế là đến cả mẹ cũng chán ghét và bỏ tôi mà
đi rồi. Hu hu hu. Sao mẹ lại làm thế với tôi?

Cứ như thế, tôi khóc
để tuôn hết những đau đớn, đến nỗi mắt sưng húp. Bao giờ tôi mới có thế
được sống hạnh phúc đây? Vậy đó là số kiếp của tôi chăng? Hai ngày sau.

Sau khi chôn cất mẹ, tôi xin nghỉ học 3, 4 ngày ở
nhà lo nốt hậu sự. Mẹ đã ra đi như thế đây. Mẹ có vui khi ở bên cạnh ba
không? Đừng lo lắng cho con. Dù thế nào con cũng sẽ vượt qua vì con là
con của ba mẹ mà. Tôi


80s toys - Atari. I still have