
h vậy hả?" Tiểu Hương khóc thầm, ngoài thì lắp bắp
như gà mắc tóc.
- Sao...sao...anh...anh...lại...ở...đây?
- Tôi có làm gì đâu mà cô lại cứ lắp ba lắp bắp vậy hả?
Khuôn mặt của Tiểu Hương khiến hắn phải nén cười, châm chọc.
- Tại...tại...tại...anh...
- Nói nhanh đi xem nào, ấp a ấp úng.
- TẠI ANH ĐÁNG SỢ.
Tiếng hét của Tiểu Hương làm hắn có chút giật mình và bật cười lớn.
- Phư...phư...phư... Nhóc con, cô sợ tôi? Phư...phư...phư...cô có tài khác người
thật đấy.
Mặt đỏ như gấc không phải vì xấu hổ mà vì tức giận. Sao hắn cứ phải châm chọc
nó nhỉ? Thật là bực mình. Tiểu Hương đốp chát lại.
- Tên điên kia! Tôi không muốn dây dưa gì với anh hết, đồ đáng ghét.
Quay lưng lại, bước vào trong, đóng cửa cái "Rầm", hầm hầm bước vào
nhà. Hắn cười gian, dương dương tự đắc.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhiều, nhóc con.
Tiểu Hương còn loáng thoáng nghe thấy nhưng không thèm để ý, dậm chân đi vào, lên
phòng ngủ đánh một giấc.
Trước nhà, hắn hút một đuối thuốc, nhả một hơi, mỉm cười.
- Chắc chắn sẽ gặp lại.
Ngày hôm sau - 6h30.
Nó trở mình, mắt cứ díu lại không chịu mở, chùm chăn ngủ tiếp, không muốn dậy.
Chuông điện thoại reo... Nó vẫn không chịu nhúc nhích. Lần 2...Lần 3...Lần
4..... Lần 10... Tiểu Hương đành bật dậy, cầm máy nghe.
- Ai vậy hả? Sáng đã làm phiền.
- DẬY NGAY, 6h45 mà không đến trường à?
Tiểu Hương hoảng hốt, nhảy khỏi giường, bay vào trong phòng tắm, làm vệ sinh cá
nhân. Và thế là, nó dắt xe, vội vội vàng phi ngay đến trường. Chẳng may, nó lại
đâm phải một chiếc BWM. Chiếc xe đạp méo mó, hỏng, không đi được nữa. Một giọng
nói ấm áp vang lên.
- Bạn có sao không? Để mình đỡ bạn dậy.
Một anh chàng cao khoảng 1m85, mỉm cười, hàng lông mày rậm và khẽ nhếch lên hơi
ngỗ ngược, cong cong như vầng trăng khuyết trong đêm. Nước da hồng hào, nụ cười
tươi roi rói, khuôn mặt quá hoàn hảo, dáng người cao, bờ vai rộng, rắn rỏi, đặc
biệt là cái khuyên kim cương sáng lấp lánh bên tai trái như tô đậm thêm vầng
hào quang chói lóa ấy. Đưa tay ra trước mặt Tiểu Hương, cô bé đỏ mặt, ngại
ngùng cầm lấy tay anh ta, được kéo đứng dậy. Chân và tay của cô bé có những vết
xước vì ma sát với mặt đường.
- Cảm ơn. Tôi không sao.
Anh ta cười rạng rỡ như mặt trời ban ngày. Mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, công suất
của những nơron thần kinh bị ngưng trệ, nửa tỉnh nửa mê. Nhìn vào đồng hồ, kim
dài chỉ số 7, kim ngắn chỉ số 2: 7h5p.
Nó hốt hoảng, cuống cuồng cả lên.
- Trời ơi! Muộn học rồi, làm sao đây?
Anh ta mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Tiểu Hương.
- Nếu không phiền thì bạn lên xe, mình sẽ chở bạn đến trường. Bạn học ở trường
nào
Nó không suy nghĩ nhiều, nói luôn.
- Vậy cho mình đi nhờ nha. Mình học ở trường Ikeda.
Chui vào trong xe, anh ta cười, lên xe,... Xe từ từ lăn bánh...phóng vút đi.
Đến trường, Tiểu Hương xuống xe, nói cảm ơn rồi nhanh chóng tìm cách vào trường.
Nó trèo tường ở gần nhà vệ sinh nữ và chạy lên lớp. Và tất nhiên, nó đã bị phạt
viết bản kiểm điểm. Còn anh chàng kia mỉm cười thú vị.
- Cô gái đó rất dễ thương.
Cánh cổng trường Ikeda mở, xe phóng vào lán xe để ô tô của trường. Xuống xe,
anh ta bước lên phòng hiệu trưởng...
*Nhân vật mới.
- Lý Triết Vũ (17t): là người thừa kế tập đoàn điện tử Denka. Một hotboy ấm áp,
tốt bụng, điềm tĩnh, tốt về mọi mặt. Một siêu mẫu, diễn viên, ca sĩ nổi tiếng của
SM entertainment được bao người hâm mộ. Từng là học sinh của trường nam sinh
Kyoto nhưng lại chuyển về học ở trường Ikeda. IQ = 280. Nó ỉu xìu, nghĩ cách "xử
đẹp" hắn. Chỉ tại hắn mà hôm nay Tiểu Hương đi học muộn, lại còn bị phạt nữa
chứ. Ông thần xui hình như đang bám lấy cô bé... Đã bắt đầu học nhưng Tiểu
Hương không thể cho một chữ nào vào đầu cả. Tâm trạng như thế này thì còn học
được gì cơ chứ. Cô bé lẩm bẩm, **** thầm. Tiểu Hương lấy I-pop trong cặp ra, nhắm
mắt, ngả lưng vào ghế, ngân nga hát chẳng quan tâm đến việc khác.
Giờ nghỉ trưa đến. Tiểu Hương để ý hình như hôm nay có chuyện gì đó mà khiến
trường rầm rộ cả lên. Tiếng bàn tán xôn xao của các nữ sinh cứ từ từ lọt vào
tai cô bé.
- Hình như siêu mẫu Lý Triết Vũ chuyển về trường mình đấy.
- Hả? Anh Vũ đã chuyển về đây học á?
- Thật không vậy?
- Đúng mà. Anh ý học ở lớp 12A1 đó.
- Mình đến đó đi.
- Woa... Nghĩ đến chuyện được gặp anh Vũ là tim mình cứ nhảy loạn xạ.
Blap...Blap... "Lý Triết Vũ, đó là ai vậy? Mình chả nghe thấy bao giờ?"
(bó tay với bà này luôn, suốt ngày xem phim hoạt hình thôi) Tiểu Hương thầm
nghĩ... Rồi cô bé nhảy chân sáo xuống căng tin.
Mua được đồ ăn cho mình, Tiểu Hương ngồi vào một chỗ trống gần cửa sổ, từ từ nhấm
nháp đồ ăn. Trong căng tin cũng không khác là mấy, ồn ào, bàn tán về Lý Triết
Vũ. Tiểu Hương bực tức, t