Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325324

Bình chọn: 10.00/10/532 lượt.

úc này cơ chứ? Lạ thật! Tôi vội vã, dải bước tiến về
phòng chờ của trường. Tự dưng tôi lại thấy lo lắng. Tay run run đưa ra đẩy cánh
cửa. Két... Bước vào, tôi chỉ nhìn được đằng sau của người muốn gặp mình, nhưng
cái dáng người này rất quen thuộc. Mới đặt ba bước chân, người đó đã quay người
lại. Thiên Ân? Hắn ta muốn gặp tôi để làm gì cơ chứ? Đã chẳng có quan hệ gì thì
nói chuyện với nhau cũng vô ích. Tôi quay lưng định bỏ đi nhưng lại bị Thiên Ân
kéo lại. Cuối cùng thì hắn định làm gì cơ chứ? Tôi hất tay hắn ra, cười nhạt.

- Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi không cần vòng vo tam quốc nữa đâu.

Im lặng. Một khắc sau, Thiên Ân nhìn thẳng vào mắt tôi, cười chua xót

- Có phải cô rất ghét tôi? Và đến mức không muốn nhìn mặt đúng không?

Ghét? Cũng đúng. Người thích khiến người khác đau khổ như hắn thì ghét là chính
xác. Nhưng vì sao tôi lại không cảm thấy ghét hắn nhỉ? Phải chăng con người đó
cũng từng trải một tuổi thơ đây vết thương giống như tôi? Chỉ có vậy phải
không? Hay là con lí do nào khác? Né tránh ánh mắt chất chứa sự cô đơn và nỗi
buồn vô hạn, tôi cúi gằm mặt xuống, trả lời cho qua chuyện.

- Đúng. Tôi ghét anh. Nếu không còn gì nữa thì tôi về lớp đây.

Nhưng câu nói của hắn làm tôi phải dừng bước, quay gót lại nhìn hắn.

- Nếu vậy thì em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói như thế. Sao lại né tránh nó
chứ? Chẳng lẽ em không thể nói như vậy?

- Tôi... tôi... tôi không né tránh. Tại sao khi tôi và anh chẳng còn có quan hệ
gì nữa thì anh xuất hiện vậy hả? Rốt cuộc, anh cần gì ở tôi?

- Nếu em muốn biết thì tôi sẽ nói. Tôi muốn biết tôi ở vị trí gì trong trái tim
em.

Hả? Cái gì nữa đây? Chắc tôi đau tim mà chết mất. Tôi sị mặt, nhăn nhó, không
tin vào những gì mình nghe thấy.

- Anh đang đùa hả? Này, này, đừng có đùa kiểu đấy nha.

- Đùa? Điều tôi nói là sự thật.

- Hay là anh đang trêu tôi?

- Em đang phủ nhận tất cả những gì tôi nói.

Không phải. Không phải. Tôi với hắn đều là kẻ thù của nhau làm gì có chuyện hắn
muốn đặt bản thân vào tim tôi được cơ chứ. Chuyện lạ. Hắn là gì trong tim tôi?
Ngay cả bản thân tôi cũng chẳng thể giải đáp thắc mắc này.

- Thôi chết. tôi phải vào lớp. Nếu có gì muốn nói thì hẹn khi khác nha.

Nói xong, tôi chạy vụt đi, không để người đằng sau nói gì thêm. Có lẽ tôi đang
chay trốn sự thật? Hoặc tôi đang sợ hãi? Đến trước cửa lớp, tôi xin phép cô
giáo vào học. Cô Lan khẽ phẩy phẩy tay ra hiệu cho tôi về chỗ. Tôi ỉu xìu bước
đi với một tâm trạng cực tệ. Thà tôi không đến thì đâu đến nỗi. Khó chịu. Tiểu
Ngọc nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Tôi chỉ quay lại mỉm cười rồi lại hướng ra
cửa sổ nhìn bầu trời và cảnh vật bên ngoài. Đâu mới là con người thật của hắn?
Bây giờ tôi mới biết mình chẳng hiểu một chút nào về con người này cả. Thật ra
tôi đã sai khi gặp hắn. Thật sự đã sai. Gió thổi. Lòng tôi xao động. Có gì đó
không ổn? Và cứ thế, thời gian cứ trôi, tôi cứ ngồi đó cho đến khi kết thúc năm
tiết học. Cất sách vở, đồ dùng vào cặp, tôi khoác cặp chạy ra ngoài lán xe để
cho con bạn ú ớ gọi lại. Nhảy lên chiếc xe đạp thân yêu, tôi phòng ngay về nhà.
Tôi muốn được tắm ngay bây giờ, muốn quên đi những lời nói kia. Cứ coi như là
tôi đã nghe nhầm đi. Và ngày mai tôi sẽ không phải lo lắng gi nữa. Cuối cùng
cũng đã về. Tôi cất xe rồi chạy lên phòng. Vứt chiếc cặp sách trên giường, tôi
cởi quần áo nhảy vào bồn tắm, xả những giọt nước lạnh. Dù đang là mùa đông
nhưng tôi lại không còn cảm giác rét buốt, hay lạnh giá. Một cảm giác không tên
len lỏi vào trong tim. Khoảng 1 tiếng sau, tôi mới mò ra, mặc trên người chiếc
váy ngủ đã được mẹ tôi mua từ lâu nhưng tôi chưa mặc. Ngay lúc đó, chuông điện
thoại reo, trên màn hình có hiện tên: Triết Vũ. Tôi nhấc máy, khẽ nói. - Đàn anh.
Anh gọi có chuyện gì vậy ạ?

Giọng nói có vẻ hoảng hốt của Triết Vũ từ đầu giây bên kia.

- Nghe nói Phạm Kim Liên lớp 11d2 gây sự với em. Vậy em có sao không? Không bị
thương chứ? Vẫn ổn hả?

Tôi bật cười, trêu chọc anh.

- Ôi trời! Anh giống bảo mẫu của em quá đấy. Em không sao đâu. Đừng lo lắng
quá.

- Vậy thì tốt. À, em đã ăn tối chưa?

- Chưa. Ắt xì... Ắt... ắt... xì...

- Sao vậy? Em bị cảm à?

- Chắc là tại em ngâm nước lạnh lâu quá.

Mới chỉ nói như thế thôi mà Triết Vũ đã trách móc, quát ầm lên.

- Đồ ngốc. Em nghĩ gì mà ngâm nước lạnh trong khi đang là mua đông hả?

- Hì hì. Em khỏe lắm! Không sao đâu.

- Thôi được rồi. Em lên giường đắp chăn vào. Chứ không lại cảm nặng đấy.

- Vâng.

Tôi cúp máy, nhảy tót lên giường. Đàn anh đáng yêu thật đấy. Không khéo tôi sắp
trở thành em gái của anh ấy lúc nào chẳng hay. Thật là... tôi đâu phải là trẻ
con cơ chứ. Haizzzz... Thế là tôi chìm vào giấc mơ.

Trả Lời Với Trích Dẫn Đúng 5h chiều, tôi thức dậy, tạt nước vào mặt cho tỉnh hẳn
rồi định chuẩn bị bữa tối. Từ trong phòng bếp, mùi thơm


XtGem Forum catalog