XtGem Forum catalog
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212352

Bình chọn: 10.00/10/1235 lượt.

Hải Nhân muốn rớt tim, không ngờ cái người cảnh sát này lại làm việc kỹ lưỡng đến vậy. Lại phải đóng phạt và có tên trong “bản án”. Đúng là ngày xui xẻo. Biết thế cậu đã không cho tên đang ôm bụng cười
sằng sặc vào xe rồi!

-----

_ Còn hai ngày nữa là lễ giáng sinh rồi!

Chính An não nề nhìn vào tờ lịch treo trên tường, thở dài thườn thượt. Cậu
dõi mắt quan sát gương mặt không chút sắc thái biểu cảm của Vĩnh Khoa
rồi khẽ lắc đầu. Đã mấy tiếng đồng hồ Vĩnh Khoa không nói gì rồi, không
biết cậu đang suy nghĩ điều gì trong đầu nữa.

Khẽ bước đến bàn làm việc, Chính An đưa tay quơ quơ trước mặt Vĩnh Khoa rồi nói :

_ Này, cậu đang nghĩ gì thế?

Vĩnh Khoa mơ hồ nhắm mắt, trong chốc lát, gương mặt trở về với trạng thái
của vị chủ tịch lạnh lùng như lúc Thiên Di chưa xuất hiện. Đôi môi đỏ
mềm mại khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.

_ Giúp tôi chứ?

Ngạc nhiên khi nghe Vĩnh Khoa hỏi thế, một câu hỏi không đầu không cuối, Chính An nheo mắt :

_ Giúp chuyện gì?

Xoay chiếc ghế sang bậu cửa sổ để miên man ngắm nhìn bầu trời bao la, ẩn chứa trong đôi mắt sâu hoắc ấy là cả một nỗi buồn.

_ Diễn một vở kịch, thật hoàn hảo!

-----

Công viên dành cho các cặp tình nhân chóm nắng, vẫn còn ít người qua lại.

Từng hàng cây nhờ gió đung đưa qua lại cái nắng dịu nhẹ, chúng mơn man rung
rinh trong nắng và hòa nhịp cùng gió. Trông thật thanh bình.

Tiếng xào xạc như đưa con người ta chìm nỗi mộng mị, êm đềm.

Thà chọn một cái kết buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc. Cứ
day dưa, dằn vặt con người ta trong đau khổ, nỗi thống khổ ăn mòn trái
tim đang rỉ máu.

Cái kết đã biết là sẽ buồn thì chắc hẳn nó sẽ làm người ta cảm thấy nhẹ
nhõm hơn nhỉ! Mọi thứ điều biết rõ chẳng phải quá tốt sao! Mình sẽ chẳng day dưa làm gì, có lẽ, nỗi buồn ấy sẽ dần tan biến theo thời gian, động lại ở một góc nào nơi trái tim bé nhỏ.

Nỗi buồn không có đích đến. Nghe sao nhợt nhạt quá. Cứ mang nỗi buồn ấy
trong mình liệu có phải cách tốt! Mọi thứ điều mơ hồ, mong đợi cũng mơ
hồ mà hy vọng cũng mơ hồ. Nó sẽ theo ta suốt cuộc đời mà ngay chính ta
cũng không thể nào thoát khỏi nỗi buồn ấy được. Như một mê cung tiềm ẩn.

Khẽ nghiêng đầu để lắng nghe gió vờn cây lao xao, Vĩnh Khoa nhắm nghiềm đôi mắt lại để xua đi những gì đang hiện diện và quấn lấy tâm trí cậu.

Nghĩ cũng buồn cười.

Có là gì của nhau đâu mà phải buồn thế này! Cậu thừa biết việc hứa hôn
giữa ông và ông Lâm cơ mà. Rằng cậu là… một kẻ đóng thế vai!

Vốn đã biết điều đó từ lâu nhưng sao cậu lại không thể kìm chế nổi tình cảm đang dần lớn lên trong mình! Chính cậu cũng đang phạm qui đấy thôi.

Vĩnh Khoa càng không hiểu nổi vì sao ông cậu lại muốn cậu thế vai anh mình
nữa. Hay ông nghĩ cậu sẽ không bao giờ yêu cô gái đã hứa hôn? Rốt cuộc
là ông cậu đang muốn thách thức cậu và Vĩnh Kỳ hay là vì niềm vui của
ông?

Nếu là vì thách thức để tình cảm anh em sâu đậm hơn, để cả hai trưởng thành hơn thì không có gì để nói. Nếu là vì niềm vui giết chóc của ông và gây nỗi đau cho người khác thì… cậu không biết mình sẽ gây ra chuyện gì
nữa. Giết ông thì không thể nào, dù gì cũng là ruột thịt.

Sở dĩ Vĩnh Khoa đồng ý diễn thế là vì kính nể ông mình và ghét Vĩnh Kỳ.
Hai anh em nhà họ vốn không thuận hòa cơ mà. Hễ gần nhau là cự cãi um
sùm. Cậu chỉ muốn chọc tức anh mình khi nhận lời diễn thế thôi. Ai ngờ
mọi chuyện lại đi đến nước này. Trương Vĩnh Khoa thông minh, phong độ
của ngày xưa đâu mất rồi…

_ Nếu biết sự thật, em sẽ chọn anh hay Vĩnh Kỳ hả, Thiên Di?

Đôi mắt đen ẩn chứa nổi tuyệt vọng cùng cực, vốn là người có sẵn dòng máu
lạnh lùng, Vĩnh Khoa tin chắc mình sẽ diễn tốt cái vai này.

Khẽ cười nhạt, Vĩnh Khoa lại tiếp tục ngửa đầu lên trời, chiêm ngưỡng cảnh
đẹp mà bấy lâu cậu không hứng thú liếc nhìn. Từ bao giờ mà cậu có cái
thói quen này nhỉ!

_ Đợi em có lâu không. Xin lỗi vì đã đến trễ.

Người con gái vừa bước tới khẽ cười nhìn Vĩnh Khoa, cô vuốt lại mái tóc đang rối của mình rồi ngồi xuống cạnh chàng trai trẻ.

_ Anh muốn bọn mình làm lại từ đầu…

_ Không.

Chặn ngang cái giọng vui vẻ của cô gái làm mặt cô thoáng thất vọng, Vĩnh Khoa lạnh nhạt mỉa mai :

_ Cô nghĩ tôi còn tình cảm với cô sao, Bảo Châu?

_ Em…

_ Cô rất thích tiền, đúng không?

_ Sao anh lại hỏi thế? – Bảo Châu tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Vĩnh Khoa rồi khẽ cười thật tươi, bảo – Em yêu anh mà.

Không mảy may quan tâm tới vẻ nũng nịu kia, Vĩnh Khoa nói nhanh :

_ Tôi muốn nhờ cô một chuyện. Tiền, tôi sẽ đưa.

_ Sao anh có thể nói thế. Anh muốn em giúp thì em luôn sẵn lòng, không cần tiền đâu.

Cô nhào tới, ôm chầm lấy cánh tay Vĩnh Khoa, thì thầm.

Hất tay Bảo Châu ra khỏi người mình một cách dứt khoát, Vĩnh Khoa đứng phắt dậy, lạnh nhạt cất lời :

_ Chúng ta sẽ diễn vai tình nhân trong hai ngày và