
y cậu thô bạo đến vậy.
Mắt Bách Nhật hằng lên tia giận dữ, cậu gắt :
_ Mày có còn xem tao là bạn không hả? Mày biết là tao cũng giống mày mà, sao lại làm vậy?
Đưa tay quẹt ngang miệng, Triết Minh từ từ đứng dậy, tay cậu hình thành nắm đấm, tức giận nhào tới chỗ Bách Nhật :
_ Mày nói vậy là sao chứ? Mày cũng thích Thiên Di ư? Vậy thì nói đi, sao lại đánh tao chứ? Cái này coi như tao trả lại cho mày.
Bốp!
Cả hai nhào vào cuộc chiến một cách nóng vội, người này chảy máu, người
kia bị thương. Thiên Di nhìn khung cảnh trước mặt, đầu nó muốn nổ tung.
_ Hai người dừng lại đi, đừng có đánh nhau nữa mà. Mau dừng lại đi..
Không hiểu sao nước mắt Thiên Di lại tuôn ra, nó xót cho Triết Minh hay cho
Bách Nhật? Ngồi thụp xuống đất, từng giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn ra,
nó không muốn mọi việc xảy ra như thế này.
_ Hu hu hu, đừng đánh nhau nữa mà..
Lớp học trở nên yên tĩnh, cả hai người con trai nhìn nhau rồi cùng nở một
nụ cười, nụ cười giảng hòa chăng! Nghe thấy tiếng khóc của Thiên Di,
trận đánh mới dừng hẳn, họ không muốn nhìn thấy người con gái mình thích phải buồn. Đứng dậy và bước tới chỗ Thiên Di, hệt như lúc mới quen, một người bên trái, một người bên phải, vỗ về nó :
_ Bọn tôi không đánh nhau nữa, nín đi, đừng khóc.
_ Ngoan nào, mít ướt quá, trông cô lúc khóc xấu chết được!
_ Hức…hức…hu..hu..hu
Không thèm nghe những lời Triết Minh và Bách Nhật nói, Thiên Di cứ thút thít
mãi, nó không biết vì sao nó khóc nữa, nó cảm thấy buồn lắm. Hay là vì
hôm qua đã cãi nhau với Vĩnh Khoa? Hay là vì hôm nay không nhìn thấy cái dáng người cao ngạo ngồi trên sofa đọc báo và trêu đùa nó mỗi sáng?
Trong lòng Thiên Di rối như tơ, nước mắt thì cứ tuôn ra như nước, không
sao cầm lại được!
_ Được rồi! Ngoan nào, có chuyện gì xảy ra đúng không? – Triết Minh nhanh chóng nhìn ra vấn đề, cậu chắc rằng nó khóc còn vì một nguyên do khác.
_ Đừng khóc nữa Thiên Di, nín đi, có chuyện gì thì cứ nói với bọn tôi, kẻ nào dám ăn hiếp cô phải không?
Khóc nhiều thì cũng cảm thấy mệt. Đến lúc không còn hơi sức để khóc nữa,
Thiên Di mới bình tĩnh trở lại, đưa tay lau đôi mắt đỏ hoe, nó thút thít :
_ Tôi không biết, hức, Vĩnh Khoa…
Triết Minh và Bách Nhật khựng lại một vài giây khi nghe Thiên Di nhắc đến
Vĩnh Khoa, không cần suy nghĩ cả hai cũng đã rõ : Người Thiên Di thích
là Vĩnh Khoa chứ không ai khác. Và đây là cách để xác minh.
Khẽ đưa tay bịt mắt Thiên Di lại, Bách Nhật nói chậm chậm và đều :
_ Nào, bây giờ hãy nhắm mắt lại. Một mảng đen trước mặt cô, hãy chú tâm,
lắng nghe và nhìn xem người mà cô nhìn thấy phía trước là ai.
Nghe lời Bách Nhật, Thiên Di nhắm tịt mắt lại, trong đầu nó là những chuyện về Vĩnh Khoa, từ lúc mới gặp cho đến bây giờ…
_ Này, cô làm gì thế hả ?
_ Tôi …tôi ….
_ Có tin là tôi báo cảnh sát không ?
_ Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu. Anh muốn tôi làm gì cũng được nhưng
đừng báo cảnh sát. Chỉ là gãy mất cái kín chiếu hậu thôi mà, có gì to
tát lắm đâu. Tôi xin lỗi mà …
_ Cô nói sao ? Kín chiếu hậu xe tôi bị làm sao ?
_ Anh không biết gì ư ? Vậy nãy giờ …
_ Nãy giờ thế nào ?
_ A, hi hi, xin lỗi tôi nhầm người. Không có chuyện gì đâu. Tạm biệt.
_ Cô đứng lại đó cho tôi . – Như thế này mà không có gì ư ?
_ Anh muốn sao ?
_ Tôi mới là người cần hỏi cô câu đó đấy. Cô muốn sao ?
_ Tùy anh !
_ Chào vợ thân yêu !
_ Tiểu Thiên Di …
_ Sao …anh …Anh ……sao….
_ Nếu không muốn mọi người trong lớp biết chuyện. Em nên ngoan ngoãn đi, vợ à !
_ Anh họ sao ?
_ Không phải anh họ chứ là gì ? Anh tìm tôi là để đòi tiền cái kín xe chứ gì !
_ Em sẽ đền à ?
_ Tôi ….tôi …
_ Nè, cái anh kia , anh …..anh …làm ….gì….. vậy …hả ?
_ Anh …anh…..định…..giở….trò …biến…thái …à..
_ Anh không phải tên “cái anh kia” , anh là Trương Vĩnh Khoa và là chồng
chưa cưới của em . Việc vợ chồng làm với nhau được coi là biến thái à ?
_ Hả ? Chồng gì chứ ? Anh điên à !
_ Vợ mà dám nói chồng mình thế hả ? Em hư quá đó .
_ Đau . Anh điê….anh quá đáng vừa thôi. Tôi là vợ anh khi nào chứ , chỉ
vì cái kín chiếu hậu thôi mà bắt tôi trở thành vợ để đền cho anh à ?
_ Hôm nay anh phải phạt em mới được. Chuyện hứa hôn của người lớn , cha em đã hứa hôn với ông của anh . Hiểu chưa , đồ ngốc !
_ Sao cơ ? Nhưng mà ….tôi không lấy người biến thái …Á , đau mà ..
_ Nè …nè ….anh …..làm….gì….thế….hả….?
_ Anh dạy em cách làm vợ .
_ Anh …anh mà làm bậy …là tôi…tôi la lên bây giờ ..
_ Chúng ta đã là vợ chồng , em la lên thì đã sao ? Vả lại, đây là “lãnh
địa” của chồng em, ai mà dám vào để cứu em. Ngoan ngoãn chút đi.
_ Anh …..anh ….anh…...
_ Nếu không muốn bị phạt …Em phải làm một việc .