Old school Swatch Watches
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211184

Bình chọn: 9.00/10/1118 lượt.

gió nhè nhẹ thổi qua, bầu trời đêm đầy sao
lung linh, một cái thảm đen to lớn chứa đựng những viên ngọc lấp lánh,
một cái đĩa tròn sáng rực trên nền trời đen, từng đóm sáng nhấp nháy tạo nên một bức tranh thiên nhiên sinh động, chính xác là ngay lúc này.

Cả hai im lặng sau câu hỏi của Triết Minh, ngẩng đầu nhìn trời, hứng từng
đợt gió mát rượi. Một lúc lâu sau, Thiên Di quay sang Triết Minh :

_ Tại sao khi trời mưa, cả trăng và sao đều không xuất hiện!

Trầm ngâm suy nghĩ, Triết Minh không hiểu sao Thiên Di lại hỏi như vậy, ngắm nhìn những vì sao, cậu thản nhiên đáp :

_ Vì đó là khoảnh khắc đau khổ! Mưa, chính là nước mắt của mây, vì mây
yêu trăng nhưng trăng lại yêu sao, lúc mây màu xanh ngắt, bồng bềnh, mặt trăng đâu xuất hiện. Đến khi đêm về, mây mang một mảng đen ngụy trang,
thì lúc ấy, cả trăng và sao đều tỏa sáng. Mây buồn nhưng vẫn chúc phúc
cho trăng và sao. Trời mưa, mọi thứ đều nhạt nhòa, buồn bã. Nhưng sau
khoảng thời gian ấy, cầu vòng sẽ làm dịu lòng mây, tất cả lại quay về sự khởi đầu mới.

Những câu nói rời rạt được ráp lại với nhau, từng âm thanh đều đều được phát
ra, Thiên Di ngồi im lắng nghe, bất giác, nó lại buông ra một câu :

_ Buồn nhỉ! Tại sao lại có những chuyện trớ trêu như vậy?

_ Định mệnh. Mỗi người đều có một số phận riêng biệt mà.

Vĩnh Khoa lặng người, mẫu chuyện của Triết Minh và Thiên Di cậu đã nghe hết, trong lòng cậu có một cái gì đó rất khó chịu. Tại sao người trả lời câu hỏi đó không phải là cậu chứ? Cậu đang tìm cậu trả lời cho nó mà. Một
câu hỏi dễ vậy mà cũng không nghĩ ra câu trả lời, Triết Minh không cần
nghĩ ngợi nhiều đã trả lời cho nó nghe. Tự cười vào mặt mình, Vĩnh Khoa
lặng lẽ bước vào nhà. Có cái gì nhói lên ở tim. Chẳng lẽ cậu đã yêu nó
rồi sao?

_ Không phải, không phải vậy! Không được có tình cảm với con nhóc đó.

Lê từng bước nặng trịch lên phòng, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bất lực đến thế.

Ngoài sân, Thiên Di và Triết Minh vẫn ngồi đó, ngồi cạnh Triết Minh, nó cảm
thấy thật yên bình, không sợ hãi, không lo lắng, một cảm giác rất ấm áp. Và vì thế, Thiên Di cho rằng mình đã thích Triết Minh mà không hề nghĩ
rằng đó chỉ là một chút rung động nhỏ nhoi trong cuộc sống.

_ Thiên Di, cô nghĩ sao về tôi? – Quay sang Thiên Di, Triết Minh nhìn nó bằng ánh mắt ấm áp.

_ Ừm…cậu thì cũng tốt, đẹp trai lại học giỏi chẳng bù cho tôi. Ở gần cậu
rất thoải mái, tuy lúc đầu cậu rất đáng ghét nhưng tôi thấy cậu dễ
thương hơn mấy tên kia nhiều.

Im lặng hồi lâu, Triết Minh ngã người trên cỏ, gói đầu lên tay rồi nói :

_ Di nè, bản hợp đồng vớ vẫn đó coi như bỏ đi, không cần “hầu hạ” tôi nữa đâu.

Nghe tin đó, đáng ra ai ai cũng phải mừng, nhưng mặt Thiên Di lại buồn hiu, nó đau khổ quay sang Triết Minh rồi nói một câu :

_ Vậy còn tiền lương.

Bật cười trước câu nói ấy, Triết Minh ngồi dậy, đưa tay véo má nó rồi gắt :

_ Mê tiền vừa vừa thôi cô!

Buông tay ra khỏi mặt Thiên Di, Triết Minh nhìn nó chăm chăm, cậu quyết định hỏi nó một vấn đề quan trọng :

_ Di, cô….có thích tôi không?





Chớp chớp mắt nhìn Triết Minh, tim nó đập liên hồi, có gì đó hơi vui nhưng
cũng có gì đó hơi buồn, với Thiên Di, nó cảm thấy Triết Minh là một
người tốt, rất rất tốt, có lẽ nó cũng đã mến cậu mất rồi, nhưng sao
trong lòng nó mơ hồ đến thế, nó cảm thấy một thứ gì đó vô hình đang dâng lên, không rõ là gì nữa. Nhìn vào đôi mắt Triết Minh, Thiên Di chậm rãi gật đầu thay cho câu trả lời “thích”. Nào biết đâu cái gật đầu ấy làm
tim Triết Minh rộn ràng. Mặt Thiên Di ửng đỏ, nó chợt nhớ đến một điều : việc hôn ước giữa nó và Vĩnh Khoa. Và rồi nó quyết định, sau khi Triết
Minh về, nó sẽ nói chuyện với Vĩnh Khoa.

_ Làm bạn gái tôi nha!

...

...

Quả thực, hôm nay Thiên Di gặp hơi nhiều điều “bất ngờ”, những người quanh
nó cứ đưa nó đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác làm nó choáng váng.
Triết Minh vẫn im lặng, cậu chờ câu trả lời từ miệng nó. Thiên Di rất
vui vì đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với nó, hạnh phúc vay quanh
lấy nó, nhưng trước tiên, nó phải nói chuyện với Vĩnh Khoa trước. Thiên
Di thản nhiên nhìn Triết Minh rồi đáp :

_ Cho tôi thời gian suy nghĩ nha, mai tôi sẽ có câu trả lời cho cậu!

_ Được! Vậy…tôi về đây. Ngủ ngon.

Đứng phắt dậy, Triết Minh xoa đầu Thiên Di rồi dõng dạc bước đi. Nhìn theo
dáng người Triết Minh đến khi khuất bóng sau màn đêm, Thiên Di đứng lên
và bước vào nhà. Đi đến trước cửa phòng Vĩnh Khoa, Thiên Di đột nhiên
cảm thấy hồi họp lạ, tim đập liên hồi, nó không biết mình có nên gõ cửa
không. Sau một hồi miên man suy nghĩ, Thiên Di quyết định đưa tay gõ
cửa.

_ Vào đi!

Bên trong phòng phát ra tiếng nói lạnh tanh, cái giọng cộc lốc pha chút
ngang tàng. Đẩy cửa bước vào, Thiên Di sợ sệt bước đến trước mặt Vĩnh
Khoa :

_ Anh chưa ngủ hả?

_ Thấy rồi còn hỏi. Tìm anh có c