
khiến anh hạnh phúc được, vì em không yêu
anh…
Rose thay đổi trang phục bước ra ngoài thì Minh Tuấn đã
đi ra khỏi nhà, Minh Tuấn vẫn không hề thay đổi ý định kết hôn cùng cô
dù nghĩ rằng cô và Tuấn Khôi đã qua đêm cùng nhau. Vậy cô phải làm thế
nào để anh từ bỏ mình đây, cô chưa kịp suy nghĩ thì Tuấn Khôi đã gọi
đến.
- Anh ấy vẫn không hề từ bỏ? - Rose nói.
- Tôi biết… vì vậy tôi và em phải thực hiện một cú quyết định. - Tuấn Khôi với việc của cô gái này xem ra rất hứng thú.
- Tôi phải làm gì? - Rose ngạc nhiên hỏi.
- Trang điểm thật lỗng lẫy đi, chiều nay tôi sẽ đón em đến một buổi tiệc. - Tuấn Khôi nói.
- Anh nghĩ tôi còn tâm trí cùng anh đi tiệc sao?
- Không phải đã nói, nhất nhất phải nghe lời tôi.
Rose cúp máy, chỉ ngày mai thôi là cô đã hứa khiến Minh Tuấn từ bỏ mình. Vậy mà Tuấn Khôi còn có thời gian mời cô đi dự tiệc. Hôm qua chẳng phai cô
đi cả đêm với anh ta mà Minh Tuấn còn không buông, chỉ là đi dự tiệc thì chẳng thể giải quyết được rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Rose vẫn trang điểm thật đẹp, diện một chiếc đầm dạ hội lỗng lẫy, nhìn cô vô cùng quyến rũ.
Tuấn Khôi đứng trước cửa đợi Rose bước ra, anh khẽ ngẩng người một chút với
vẻ đẹp của cô hiện tại, không ngờ cô gái ngốc ngốc hằng ngày lại biến
thành một phụ nữ vô cùng quyến rũ như hôm nay.
- Cô cũng tiếp thu thật nhanh, đi với tôi ít nhất cũng phải thế này. - Tuấn Khôi mở cửa cho Rose bước lên.
- Anh không cần phải mỉa mai. - Rose lườm Tuấn Khôi.
- Đưa bàn tay cô cho tôi. - Tuấn Khôi nói.
- Có chuyện gì sao. - Rose không hiểu.
Tuấn Khôi cầm bàn tay của Rose lên, lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô tháo ra, thay vào đó là một chiếc nhẫn khác.
Tuấn Khôi hơi cười cho xe đi tới bữa tiệc dành cho những người quyên góp cho bệnh viện để điều trị cho những người nghèo, và Tuấn Khôi lại chính là
nhà tài trợ chính của chương trình từ thiện.
- Trần tổng, thật vinh hạnh khi ngài đã đồng ý tham gia buổi tiệc hôm nay của bệnh viện.
- Quá khách sáo rồi, tất nhiên bệnh viện đã mời tôi phải đến rồi.
- Mời Trần tổng cùng tiểu thư đây đến ngồi ở phía ghế dạnh dự. - Người
đón khách dẫn lối Tuấn Khôi và Rose đi tới phía ghế danh dự dành cho
khách quý.
Rose đi theo phía sau Tuấn Khôi thì nhìn thấy cha
mẹ của Minh Tuấn đang đứng tiếp khách trong buổi tiệc, thì ra đây chính
là buổi tiệc của bệnh viện nhà Minh Tuấn sao. Vậy là Tuấn Khôi muốn Minh Tuấn tại nơi này nhìn thấy cô và Tuấn Khôi sánh bước… thật không ngờ
Tuấn Khôi lại quả là nhiều kế sách.
Cha của Minh Tuấn đi tới phía Tuấn Khôi đang đứng cùng Rose.
- Rất vui được gặp Trần tổng đây, quả là tuổi trẻ tài cao, lại có trái tim nhân hậu như vậy.
- Viện trưởng đã quá lời rồi, tôi chỉ góp một chút công sức để giúp người, quan trọng là các vị y sĩ đã giúp đỡ.
Cha Minh Tuấn nhìn Rose liền vô cùng ngạc nhiên, không phải con trai ông đã cải lời gia đình nhất quyết cưới cô gái này, vì sao cô ta lại đi cùng
Trần Tuấn Khôi cùa RoYal, phải chăng con trai ông đã bị cô ta lừa dối,
thấy trăng quên đèn.
- Chào bác ạ. - Rose thấy cha Minh Tuấn liền cúi đầu chào.
- Đây là… - Cha Minh Tuấn vờ như không quen.
- À, đây là tiểu thư Tuyết Nhi, là bạn gái của tôi. - Tuấn Khôi giới thiệu.
Cha Minh Tuấn bất ngờ nhìn Rose, Rose không biết phải làm thế nào chỉ cúi đầu không dám ngẩng lên.
- Trần tổng cùng vị tiểu thư đây cứ tự nhiên, tôi xin phép đi chào một số khách mới đến. - Viện trưởng khẽ chào rồi bỏ đi.
Tuấn Khôi trên tay cầm ly rượu uống một hớp nhỏ, cảm thấy chuyện này bắt đầu thú vị.
- Tên Minh Tuấn sắp đến rồi, tới lúc đó tôi làm điều gì cô cũng không nên quá bất ngờ. - Tuấn Khôi khẽ nói đủ đế Rose nghe.
Tuấn Khôi vừa nói xong thì từ xa Minh Tuấn đã đi tới, đôi mắt Minh Tuấn hằn
lên sự tức giận cộng thêm vẻ buồn bã. Anh không thích những nơi ồn ào
thế này, nhưng Minh Tuấn không dám đối diện với Rose nên chấp nhận tham
gia. Anh đang ngồi bên trong trốn đi những ồn ào bên ngòai thì cha anh
đi vào và nói cho anh biết những gì ông đã thấy.
- Tuyết Nhi, em vì sao lại ở nơi này. - Minh Tuấn đi tới nắm lấy tay Rose mà nói.
Ánh mắt mọi người bắt đầu nhìn về phía 3 người.
- Bác sĩ Minh Tuấn, anh có thể buông tay bạn gái tôi ra trước. - Tuấn Khôi nói một cách nhẹ như không.
- Đây là vợ sắp cưới của tôi, từ khi nào trở thành bạn gái anh. - Minh Tuấn nóng giận nói.
- Vợ sắp cưới có nghĩa là hai người vẫn chưa kết hôn, nếu đã chưa kết hôn thì vẫn có thể trở thành bạn gái của tôi. Và hiện tại, cô ấy chính là
bạn gái tôi, yêu cầu anh buông tay ra. - Tuấn Khôi kéo Rose về phía
mình, đặt bàn tay vào eo của cô ôm chặt.
- Cô ấy đã đeo nhẫn
đính hôn… - Minh Tuấn vừa nói vừa kéo bàn tay Rose ra, nhưng chiếc nhẫn
của anh đã biến mất mà thay vào đó là một chiếc nhẫn khác. - Tuyết Nhi,
nhẫn đính hôn của chúng t