Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329005

Bình chọn: 10.00/10/900 lượt.


chút.

Và chỉ trong giây lát, dáng vẻ kì lạ kia của anh đã biến mất. Thay vào đó là chút kiêu ngạo chút lạnh lùng như cũ.

Căn phòng bỗng trở nên im lặng.

Dưới ánh nắng, anh toát lên vẻ đẹp tựa như một thiên thần.

Anh bước tới, vẫn là giọng nói trầm ấm :

- Anh ko hề có ấn tượng xấu về em.

Tôi nhìn đi nơi khác, vì nếu chỉ nhìn
anh dù chỉ một giây nữa thôi, tôi sợ mình sẽ ko chỉu nổi mà nói hết với
anh tất cả những suy nghĩ ngốc nghếch mất.

Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn, câu sau câu trước ko liên quan tới nhau :

- Hôm nay em tới trả đồ cho anh. Anh vẫn chưa ăn trưa à ?

Anh đưa mắt nhìn suất cơm trưa còn nguyên trên bàn, tỏ vẻ khá ngạc nhiên :

- Ồ, hình như là vậy.

Chịu rồi. Ngay cả ăn hay chưa mà anh còn ko để ý thì có gì khiến anh phải quan tâm nữa đây.

Nhưng thật ra vẻ mặt anh lúc ấy rất đáng yêu.

Mặc dù đã cố gắng chịu đựng , tôi vẫn phải nhăn mặt .

- Em làm sao thế ? – Anh đỡ lấy chiếc túi cho tôi.

Tôi cắn cắn môi, ngước mắt lên nhìn anh ,thật nhỏ giọng :

- Em đói.



Tầng 5 : căng tin .Vì đã là quá trưa nên ko nhiều người lắm.

Nếu ko nhìn thấy logo thì tôi cứ tưởng
đây là một nhà hàng sang trọng độc lập. Tất cả mọi người vừa nhìn thấy
Duy Phong bước vào thì đều đứng dậy cúi người chào nhưng ko che được sự
ngạc nhiên và cả phấn khích. Thật lạ. Trong giây lát, căng tin im bặt
một lúc và sau đó bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm bàn tán. Cũng may
là đã quá trưa nên ko nhiều người lắm.

Tôi chỉ lắc đầu trước những ánh mắt đang ghim chặt lấy anh đầy ngưỡng mộ và ..cả say mê.Một số ánh mắt còn như
muốn chiếm lấy anh. Anh ít tuổi hơn họ cơ mà. Thái độ của họ như vậy làm tôi nghĩ rằng chắc tôi thích anh còn nhiều ko bằng một nửa của những
người ở đây. Thật đáng sợ. Bây giờ thì tôi hiểu tại sao anh lại có ko
gian làm việc riêng rồi.

Vừa ngồi xuống bàn, tôi lại nghe tiếng xì xầm xì xầm.

Họ làm sao thế nhỉ ? Tôi đã bối rối giờ còn bất an hơn.

Còn anh thì trông cực kì thản nhiên, dựa người vào ghế, vẻ mặt điềm tĩnh …lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính.

Còn tôi…chăm chú nhìn anh. Một cảm giác khó chịu trỗi dậy.

Tại sao lúc nào anh cũng có cái vẻ trống rỗng và thật buồn như vậy.

Dáng vẻ hiện tại của anh làm cho người
khác muốn ngay lập tức đến bên cạnh nhưng lại e ngại sự lạnh lùng và bất cần ấy . Tôi cũng ko ngoại trừ.

Có lẽ chẳng bao giờ tôi có được anh.

Thôi ko nghĩ nữa, làm gì có chuyện bỏ cuộc nhanh như vậy. Ko phải bây giờ tôi và anh đang cùng ăn trưa sao ?

Tôi khẽ thở dài, từ khi gặp anh, tôi cứ phải giải quyết mâu thuẫn nội bộ giữa những suy nghĩ đối ngược nhau như thế đấy.

Nếu nói đây là một nhà hàng độc lập như
lúc đầu tôi nghĩ cũng ko sao. Có căng tin nào ma flại xuất hiện cả pphục vụ bàn như thế này ko !

Nữ nhân viên đó nhìn trộm anh, có chút e thẹn :

- Tổng giảm đốc, anh dùng món gì ạ ?

Anh vẫn ko chịu ngoảnh đầu lại :

- Cho tôi một phần giống như cô ấy.

Cô ấy ? Tôi nhìn xung quanh, làm gì có
ai khác nữa. Anh đang ám chỉ tôi à ? Nữ nhân viên thấy tôi còn cười một
cách ngốc nghếch thì giở sẵn cuốn menu ra, nhắc nhở :

- Xin mời chọn món .

Tôi ngượng , chỉ bừa vào một dòng :

- Cho em suất này.

Nữa nhân viên cúi chào lịch sự rồi rời đi.

Đột nhiên, ko khí trong căng tin bùng nổ :

- Này Mai, cho tớ suất số 19 nhé.

- Ba suất 19, bàn này.

- Ôi, vừa rồi tổng giám đốc gọi suất 19 đấy.

- Từ nay số 19 là số may mắn của tớ.

- Cho tôi 19 suất 19 luôn đi. Đưa về ăn cả tuần cũng ko sao.

- Đăng kí cho tôi tháng nay suất 19 thôi nhé.

- Còn tôi, 1 năm.

………….

Tôi rùng mình trước phản ứng quá khích của họ. Họ cứ như là đấu giá ko bằng.

Người đang ngồi trước mặt tôi đây có thể tạo ra xu hướng đấy.

Nhưng thật kì lạ, dù căng tin có ầm ĩ đến thế , người đó vẫn chẳng để lộ một chút biểu cảm gì cả.

Tới lúc món ăn được đưa ra, đầu tôi vẫn còn bị ám ảnh con số 19.

A, bít tết bò và khoai tây rán. Tôi sáng mắt. Nhưng đột nhiên, ko khí lại chùng xuống .

Khuôn mặt của tất cả những người vừa nãy sôi nổi bao nhiêu thì lúc này đau khổ bấy nhiều.

Nhìn trên bàn của họ chỉ toàn salat va
fnước lọc tôi mới hiểu ra. Haha, như vậy “ món 19 „này là kẻ thù của
những người luôn kiêng kị như họ rồi.

Nhưng ngay khi anh vừa đưa một miếng bít tết lên miệng thì tất cả cũng hùng hồn cắt xé bít tết ăn một cách thật mãnh liệt.

Tôi suýt nữa thì phì cười.

Ăn được một chút, tôi bắt đầu đưa dĩa
vờn vờn mấy miếng khoai tây mặc dù đang cực kì đói. Như thế này tôi thật sự ko sao quen nổi.

Thấy bộ dạng chật vật của tôi, anh ngẩng đầu lên :

- Ko ngon ?

Tôi lắc lắc đầu mạnh :

- Ko phải, ko phải đâu.

Rồi cúi xuống ăn.


XtGem Forum catalog