
dằn hơn, Bùi Quang nhắc lại :
- Bạo lực ? Hay ?
Tôi gật đật đầu ủng hộ.
Bùi Quang tiến lại gần :
- Tôi vứt em xuống sông nhé. – bắt chước tôi cười cười – chắc cũng hay.
Tôi xua xua tay, lùi ra sau :
- Đừng có đùa như vậy, đang là mùa đông đấy.
Có khi nào Bùi Quang làm thật ko ? Có thể lắm chứ. Tôi hơi rùng mình.
- Tại sao lại ở đây ?
- Đi…đi dạo.
Bùi Quang tiến thêm một bước, tôi cuống quít :
- Đến tập đoàn Khánh Phong.
Ánh mắt Bùi Quang tối sầm lại nhìn tôi một lúc , rồi lớn tiếng :
- Đi đến đó vậy tại sao còn ở đây ?
- Tất nhiên là ở đây, em có bản đồ mà.
Bùi Quang tỏ vẻ ko tin nỗi :
- Em sống ở núi từ nhỏ đấy à, thành phố bé tẹo mà cũng phải bản đồ .
Tôi mặc kệ, lôi bản đồ ra, chỉ chỉ với vẻ hiểu biết :
- Nhà em ở đây , đi theo đường này, đường này . Có lẽ sắp tới rồi đấy.
Bùi Quang hết nhăn mặt nhíu mày rồi nói đầy bất lực :
- Đồ đầu đất. Em đang đi ngược bản đồ đấy.
Đầu đất ? Tôi chỉ muốn lấy bản đồ đập hắn. Nhưng thực tế chỉ lén lút lườm và đe đe.
- Thôi bỏ đi bỏ đi, tôi đến hết kiên nhẫn với em mất.
Rồi Bùi Quang lôi tuột tôi tới chiếc môtô dựng gần đó, ra lệnh :
- Lên xe.
Quá đáng, tôi đâu phải con của hắn đâu chứ. Hừ, ko lên.
- Anh chỉ đường , em sẽ tự đi.
Bùi Quang bắt đầu đưa ngón tay lên , đếm :
- Một…
Đe dọa , lại đe dọa. Con người này thật tàn nhẫn.
Tôi cố gắng thương lượng :
- Thế xe đạp thì làm như thế nào .
- Tôi gọi người đưa về nhà cho em.
- Như vậy ko được .
Bùi Quang gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Biết ngay mà, dù có độc ác đến thế nào nhưng dưới sự lương thiện và thông
thái của tôi cũng phải chấp thuận thôi . Được, người này còn có thể cải
tạo . Tôi chờ Bùi Quang chỉ đường nhưng lại một lần nữa, hắn đưa tay lên :
- Hai.
Chiếc xe lao vút đi, tôi sợ tới mức bám chặt áo Bùi Quang.
Cuối cùng, tôi đã thấy tòa cao ốc vĩ đại ấy – trụ sở tập đoàn K.P.
Choáng ngợp…
- Vào đi, khi nào xong thì gọi.
Chưa kịp để tôi trả lời, Bùi Quang phóng xe đi mất hút .
Ko biết Bùi Quang nghĩ cái gì thế nhỉ ? Nhưng nghĩ lại mọi chuyện xảy ra vừa rồi, tôi cảm thấy còn nợ người đó một lời cảm ơn.
Tôi ngửa cổ nhìn tòa nhà trước mắt, nghĩ cách trả lại đồ cho anh.
Cứ thế, tôi đi đi, lại lại…ngước lên…đi đi, lại lạ và …ngước lên.
Tôi ko biết những hành động đó đã thu hút khá nhiều ánh mắt khó hiểu.
***
Trung tâm mua sắm đối diện, chàng trai
cao lớn bước vào. Anh mặc một chiếc jeans mài và áo khoác đen khá đơn
giản , chiếc hoa tai nhỏ bên trái đôi khi lại lóe sáng . Ở anh, toát ra
một vẻ quyết đoán và khó gần. Điều đó hình như lại là một điểm đặc biệt
khiến những cô gái ở gần đó chủ động tới làm quen. Nhưng chỉ cần một ánh mắt đã khiến những cô gái tự tin ấy bỏ đi trong ấm ức.
Anh cố tình chọn bàn ngay cạnh cửa sổ, từ đây, anh có thể nhìn thấy được nơi đó.
Anh cứ đứng lên ngồi xuống ko yên.
- Đầu đất, em đang làm cái gì thế.
- Đầu đất, vào đi chứ.
Cho đến khi có một số người nhìn anh với con mắt khó chịu thì anh mới ngồi yên nhưng miệng vẫn lầm bầm :
- Đầu đất, ko phải em muốn gặp Duy Phong à.
***
- Tổng giám đốc, cậu còn chưa dùng bữa trưa sao ?
Thư kí Hoàng nhíu mày . Duy Phong lúc nào cũng bận bịu như vậy.
Anh ko trả lời câu hỏi :
- Gọi Duy Phong là được rồi. Anh ăn rồi chứ ?
Thư kí Hoàng khẽ thở dài, bây giờ anh có trả lời hay ko thì Duy Phong cũng chẳng để ý. Còn cô bé kia, ko biết
hai người ấy như thế nào rồi. Anh định hỏi vài câu nhưng nhìn dáng vẻ
Duy Phong lúc này, anh từ bỏ ý định.
Phòng này hơi ngột . Thư kí Hoàng đi tới kéo rèm cửa sổ ra rồi chằm chằm nhìn vào một thứ.
Rồi thư kí Hoàng lặng lẽ rời khỏi phòng , ánh mắt nhìn Duy Phong lóe lên tia gian xảo.
Tôi ngồi bệt trên bồn hoa gần đó, cảm thấy đầu như sắp nổ tung đến nơi.
Cái khó nhất là làm sao để trả áo lại
cho anh mà ko phải xấu hổ, kể cả cuộc điện thoại tối qua nữa. Mọi chuyện lộ hết rồi. Anh ấy sẽ làm gì với tôi – Một kẻ phá đám. Tốt thôi, tôi ko có can đảm trực tiếp gặp anh thì có thể nhờ một ai đó nhưng nếu như
vậy, tôi thật sự ko nỡ.
Cơ hội đâu phải luôn may mắn có được.
Chợt chuông điện thoại reo, cắt ngang mớ suy nghĩ ngổn ngang và lộn xộn ấy.
Tôi uể oải nghe máy :
- Bạn , bạn còn nhớ mình ko ?
Giọng nói nghiêm nghị này hình như tôi từng nghe qua, nhưng chính xác là ai thì tôi ko còn rõ .
- Mình ko hiểu lắm .
- Bạn là người lúc trước gọi tới tuyên bố rằng ko phải là fan bí mật của tổng giám đốc đúng ko ?
A, là thư kí của anh Duy Phong. Người
này là một người cực kì tốt. Nhưng sao cứ phải nhắc lại câu nói đáng xấu hổ của tôi