Disneyland 1972 Love the old s
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329050

Bình chọn: 9.5.00/10/905 lượt.

/>Nhưng cũng chỉ được một lát, lại ủ rũ nhìn đĩa thức ăn gần như còn nguyên trên bàn. Có những thứ ko phải cố gắng là được.

Lần này, anh đứng dậy. Tôi mở to mắt nhìn theo bóng dáng toát lên vẻ thànhđạt và đầy kiêu ngạo đó.

Đến khi anh quay lại , tôi còn phải kinh ngạc hơn.

Có tiếng ồ lên.

Anh đặt một khay đựng đầy những ly kem hạnh nhân xuống, nghiêng nghiêng đầu nói với tôi :

- Ở đây ko có ly to.

Tôi sững sờ. Một niềm vui bé tí nảy lên. Làm sao anh có thể biết mà đem kem tới cho tôi chứ.

Nhưng đâu cần nhiều như thế này. Tôi nhìn anh với vẻ mặt đáng thương :

- Em đã nói với anh là em ko ham ăn mà.

Khóe miệng anh nâng lên một nụ cười ấm áp.

Tôi ngơ ngác đắm chìm trong nụ cười ấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười như vậy đấy.

Trong nháy mắt, ko khí lại trở nên sôi nổi và náo loạn hơn , phá tan khoảnh khắc hiếm có này.

- Tôi cũng ăn kem hạnh nhân.

- Tôi cũng thế, tôi thích nhất là kem hạnh nhân đấy.

- Haha, chúng ta có cùng sở thích rồi.

………………………….

Mọi người …thật giống nhau đấy.

- Em có muốn ăn thêm ko ?

Tôi mở to mắt, giọng anh đầy nghiêm túc
chẳng có vẻ gì là đùa cả. Nhưng tôi còn ăn được nữa ko . Gần như tất cả
đã đều bị tôi tiêu diệt, thậm chí tôi còn ăn gấp đôi anh . Chính tôi còn ko tin nổi làm sao mình ăn nhiều như thế. Câu hỏi của anh làm tôi cực
kì xấu hổ.

- À, ko, em … ăn đủ rồi.

Anh gật đầu . Thật lạ. Tới bây giờ, anh vẫn ko thắc mắc hay đề cập tới chuyện hôm qua.

- Em tới đây như thế nào .

Nếu nói thật là xe đạp thì có lẽ anh sẽ
phải hoảng sợ mất, như vậy tôi khác gì những nhân viên phấn khích lúc
nãy đâu. Xe bus , taxi ? Có chút ko đúng. Tôi tới được đây cũng nhờ một
phần do Bùi Quang cơ mà. Ko nên lãng quên người ta như thế.

Tôi tỉnh bơ :

- Em đi xem ôm tới.

- Hự. – Anh đang uống cà phê bỗng nhiên ho sặc sụa.

Anh cau mày :

- Ko an toàn.

Một niềm vui bé nữa lại nảy lên.

Tôi cười cười, lảng sang chuyện khác :

- Hôm nay nắng đẹp thật đấy.

- Hự . – Anh lướt qua cửa kính trời còn âm u xám xịt như sắp mưa ho vài tiếng.

Sao thế nhỉ ? Căng tin rất ấm mà, đâu lạnh đâu mà anh ho nhiều như vậy.

- Vy Anh, nếu muốn tới đây . Gọi anh. Sẽ có người tới đón em.

Câu nói với nói giọng ấm áp của anh nhẹ nhàng tiến thằng vào tai tôi.

Tôi bị anh làm cho choáng váng, chỉ biết ngây người nhìn anh ko nói được một câu.

Người bên cạnh tôi lúc này thật sự là
Duy Phong sao ? Là một Duy Phong luôn lạnh lùng ko biểu lộ cảm xúc, là
Duy Phong ko thèm để ý tới ai đây sao ?

Tim tôi đập thật nhanh và não loạn. Cứ
như thế này tôi ko chịu được nổi mất. Tốt hơn anh tạm thời cứ giữ nguyên cá tính lạnh lùng đi.

Tôi đứng bật dậy, bối rối :

- Em phải về rồi.

Anh gật đầu :

- Sẽ mưa. Để anh bảo người đưa em về .

- Ko cần đâu, ko cần, em tự về được mà.

Anh gật đầu, ko nói gì , nhưng tay lại lôi điện thoại ra :

- Cậu giúp tôi chuẩn bị xe nhé. 5 phút nữa.

Tôi còn làm được gì nữa. Điểm này sao anh lại giống Bùi Quang tới vậy.

A, nhắc tới Bùi Quang mới nhớ, Bùi Quang dặn tôi khi nào xong thù gọi cơ mà. Nhưng mà gọi để làm gì thì tôi thật sự ko biết. Người lúc nắng lúc mưa , lúc thế này lúc thế kia như hắn
chắc gì đã nhớ nói với tôi những gì. Có khi bây giờ tôi gọi hắn sẽ la
lối, đe dọa cho xem. Và lại , hôm trước do bực bội nên tôi xóa mất số
Bùi Quang rồi.

***

Thư kí Hoàng dẫn tôi ra tận xe. Còn anh, vừa gọi xe cho tôi xong thì đi họp luôn.Anh bận thật đấy.

- Tổng giám đốc rất hiếm khi tới căng tin.

Bây giờ thì đối với tôi, điều đó ko còn
lạ nữa. Đã nhìn qua sự bùng nổ kinh hoàng lúc ở căng tin vừa rồi, tôi có thể hiểu được. Nhưng có một số diều tôi vẫn còn băn khoăn.

- Thư kí Hoàng, anh…những lời anh nói đều là sự thật chứ.

- Vy Anh ko tin tôi ?

- À, ko phải, ko gì đâu. Vy Anh sẽ tự về một mình. Thư kí Hoàng có thể vào được rồi.

Thư kí Hoàng đẩy gọng kính :

- Ko được. Đợi Vy Anh vào xe tôi mới có thể đi. Nhiệm vụ tổng giám đốc đã giao như thế.

Tôi khó xử. Tôi ko đi được ô tô cơ mà.

- Thật ra lát nữa sẽ có người tới đón Vy Anh.

Lại đẩy gọng kính :

- Vậy tôi cùng Vy Anh chờ người đó đến.

Người này…thật khó gạt. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành bước vào xe.

Thư kí Hoàng vẫy vẫy tay :

- Vy Anh, sau này đến đây nữa nhé.

Thư kí Hoàng nhìn theo chiếc xe đi khuất cười tinh quái – chủ nhân một số điện thoại đối với anh ko phải là quá
dễ dàng hả Vy Anh.

***

Xe đi được một đoạn, tôi nhìn snag người tài xế trẻ có khuôn mặt cực kì hiền lành , bắt đầu toan tính âm mưu :

- Anh cho em xuống đây. Nhà em ở ngay kia rồi.

Người tài xế trẻ vẫn chăm chú lại xe, mặt