
thành tích học tập !
Anh xuất thân là con trai của người sáng lập ra công ty giải trí lớn Diamond World nhưng lại không am hiểu một
chút nào về nghệ thuật.
Anh học toán rất dở nên có khi lại phải đưa ngón tay ra đếm một , hai và ba.
Mặc dù vậy, nhưng nội tâm anh lại là một sống tình cảm, bởi thế nên anh rất hay hỏi han người khác xem muốn sống hay muốn chết…
Người được anh hỏi nhiều nhất chắc chắn là người mà anh dành nhiều yêu thương nhất !
Đối với anh mà nói…
Đánh nhau ư ? Chuyện nhỏ !
Đua xe ư ? Chuyện vặt !
Bắt nạt người khác ư ? Chuyện thường !
Học ư ? Học ư ? Chuyện điên rồ nhất thế gian !
Cô – Minh Thư – một người có mái tóc đen suôn mượt đầy nữ tính. Cô có một dáng người chuẩn và một gương mặt xinh xắn.
Hai chữ hiền thục qua con mắt của cô thì trở nên khá độc đáo, vậy nên vẻ-hiền-thục-vốn-có được cô thể hiện đó là cứ phải nhảy bổ vào người ta mà la hét ầm ầm !
Là trò cưng của khoa tự nhiên trong trường nhưng cô lại có máu phóng viên !
Ngày ngày xách máy ghi âm và sổ ghi chép đi tìm những ngôi sao nổi tiếng để hỏi những câu mà người có lành tính
đến mấy cũng phải ói máu !
Sở trường của cô đó là dùng những câu dài và những từ cao siêu để mắng người !
Nhưng đừng hiểu nhầm…
Vì cô khá là cá tính nên người được cô mắng nhiều nhất là người cô muốn dành tình cảm nhất !
Anh và cô là hai điểm thái cực hoàn toàn trái ngược nhau và khi tiếp xúc với nhau sẽ gây ra những cú chạm nổ khốc liệt.
Hai người có một mối quan hệ mật thiết tới nỗi chỉ chạm mặt là họ lại cuốn lấy nhau không rời…
Kia kìa, giữa sân đầy nắng gắt, hai người ấy đang dùng ánh mắt si mê để nhìn nhau…
Trúc Vũ nói với tôi đầy tự tin :
- Tớ cược chị Minh Thư !
Tôi gật gật đầu chắc nịch :
- Tớ bỏ một phiếu cho chị ấy !
Qua bao lần chứng kiến những cuộc đấu đá nảy lửa của hai người họ mà bọn tôi muốn đi cũng không được ở lại cũng
không xong thì đã tự giác tìm trò vui riêng !
Đó là đánh cược xem người nào thắng trận .
Những người đặt Bùi Quang là những người có lối sống hời hợt và cẩu thả , không chịu dùng mắt quan sát !
Bởi vì lần nào kết thúc cuộc chiến cũng
là cảnh Bùi Quang mặt hằm hằm bỏ đi giữa chừng để lại chị Minh Thư đứng
sau đầy kiêu hãnh còn với theo …mắng !
- Anh đặt Bùi Quang !
Đấy ! Thế là trường học lại có thêm một nam sinh yếu kém rồi đấy !
Tôi không thể không bỏ ra chút ít thời gian mà cảm phiền thay cho người vĩ đại đã gây dựng nên trường học này !
Tôi với Trúc Vũ quay phắt người nhìn…
Mạnh Vũ đứng bên cạnh hai đứa tôi từ lúc nào, cười cười nhìn về phía đôi dở dở ương ương kia .
Quăng cho Mạnh Vũ cái nhìn đầy xem thường, hai đứa tôi lại tập trung quan sát thế trận.
Ối …
Tôi nghệt mặt, mắt tròn xoe nhìn Bùi Quang đang đặt tay ngang eo chị Minh Thư…
Kèm theo động tác thân mật ấy là ánh mắt dịu dàng và nụ cười âu yếm.
Oa…
Tôi bịt miệng lại !
Không phải tôi đang ngạc nhiên mà là lo lắng !
Có phải bị mắng tới choáng váng nên Bùi Quang…anh khùng luôn rồi phải không!!!
Nếu không thì tại sao lại thay đổi đến chóng mặt thế kia !!!
Có một ý nghĩ chợt lóe lên…
Đúng rồi ! Bùi Quang là sử dụng chiến thuật mới đây mà !
Quá thâm hiểm !
Xem kìa, chị Minh Thư đang không biết phải làm thế nào, đứng sững người.
Không khí xung quanh trở nên thật yên tĩnh.
Tôi hồi hộp chờ đợi…
Bùi Quang cúi người, chiếc khuyên tai nhỏ bên trái lóe sáng.
“ …. ”
Tôi đánh rơi nhịp thở, mắt không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt !
Gì…gì đấy !
Bùi Quang đang hôn chị Minh Thư vô cùng đắm đuối !
Mất vài giây im bặt để nén đi sự ngỡ ngàng, cả sân bắt đầu vỡ òa , hét lên những tiếng chói tai :
- Aaaa, giết nhau rồi !
- Trời ơi, có nhìn nhầm không đấy !
- Hôn mạnh hơn đi Quang ơi, dùng hết sức đi nào !
- Minh Thư phối hợp chút đi chứ !
- Phải rồi, ôm Bùi Quang chặt hơn đi !
- Mau, chụp ảnh, quay phim ! Mau !
“ ….”
Tôi cứ tưởng chị Minh Thư phải giãy dụa , kêu la như tôi nhưng chị ấy…chị ấy lại đi ôm Bùi Quang, mắt còn nhắm
lại như hưởng thụ…
Cảnh này…quá không trong sáng …
Không thể để những cái đầu non nớt của chúng tôi bị vấy đen được !
Tôi lấy tay bịt mắt Trúc Vũ, Trúc Vũ lấy tay bịt mắt tôi .
Qua khe hở từ bàn tay Vũ, tôi thấy …
Sân trường rực nắng, hai người ấy ôm lấy nhau, hôn thật mạnh liệt !
Mạnh Vũ gỡ tay hai đứa tôi ra , nháy mắt :
- Anh thắng nhé !
Hai đứa tôi mất hồn gật đầu nhìn Bùi Quang thả chị Minh Thư ra, đe dọa :
- – Lần sau cô cứ to miệng đi ! Xem chừng đấy !
Lần đầu tiên thấy chị Minh Thư không đối lại mà chỉ im lặng.
Bùi Quan