
kiểu suy nghĩ đen
tối ấy đi . Đầu cậu gì mà toàn chứa những thứ ghê sợ ấy chứ !
Trúc Vũ lùi ra sau vài bước, lấy tay che trước ngực :
- Vy Anh, cậu không định đánh tớ luôn
đấy chứ ? – Ánh mắt Vũ chợt lóe lên tia sáng kì dị – Mà Vy Anh ơi, tớ
nghĩ gì nào ? Tớ chưa hề nói gì về việc ngủ chung kiểu trong sáng của
cậu và anh Duy Phong , đúng không? Chỉ có mình cậu là nghĩ theo kiểu ấy
ấy thôi !
- …
Tôi đứng bất động, không thốt ra được nửa chữ mà chỉ ho sặc sụa.
- Cái đó…bỏ đi ! Hôm qua,câu ấy không phải là do tớ nói mà là do anh ấy . Cho nên, Vy Anh của cậu vẫn là trong sáng ngây thơ .
- Tớ thừa biết là anh ấy rồi ! Cậu trình độ nào mà nói những câu làm tớ té ngửa thế được – sắc mặt Trúc Vũ đột
nhiên tối lại đầy khổ sở – Vy Anh, cậu sau này đừng để anh Duy Phong nhà cậu trả lời tớ điều gì nữa. Mặc dù tớ thích nhưng mà…đứng tim thật sợ
đấy ! Hôm qua, tớ đã ngã nhào khỏi ghế, đập đầu xuống sàn , nằm bất tỉnh đến tận sáng mới bò dậy đi học. Tớ…khổ lắm ! Cậu làm sao thì làm, xem
chừng đừng để anh Duy Phong nhà cậu hại người như thế !
Vẻ mặt tôi cũng sa sầm, thê thảm và xám xịt không kém Trúc vũ là bao.
Tôi mà quản lí được người kia ư ? Còn lâu nhé !
Ngay chính tôi đây còn là nạn nhân số một của thủ lĩnh ma quỉ kia đây !
Tối qua sau khi nghe đượ cái truyền thuyết ghê sợ ấy, tôi đã muốn biến mất ngay lập tức rồi …
Tôi…có nên gọi mình là bất hạnh không nhỉ ?
- Vy Anh, cậu với anh Duy Phong ngủ chung là thế nào đấy ?
Tôi nín cơn ho dữ dội, bình tĩnh đưa tay vuốt vuốt tay, nhẹ nhàng đáp :
- À, là tớ thích thế.
Rầm !
Ồ …quả nhiên là ngay khi tôi dứt lời thì Trúc Vũ đã ngay xuống sân .
Hay thật ! Đúng là gần mực thì đen, tiếp xúc với người kia càng nhiều thì tôi lại càng thêm phần nguy hiểm.
Trúc Vũ à, tốt nhất là đừng nên nói tớ không có trình độ làm người ta té ngửa !
Mà cậu…bị như vậy là đáng lắm !
Đừng hỏi thêm bất kì chuyện gì nữa đi…
Hỏi nữa thì có khi sẽ động chạm tới chuyện sáng nay !
Vừa nhắc đến, tôi chỉ muốn đánh cho mình một trận và…cả người kia một trận.
Chuyện là…
Lúc sáng, tôi đang nửa tỉnh nửa mê, mò
mẫm tìm chiếc chăn chuyên đời phản chủ kia thì tay bị nắm chặt, không
thể nào di dịch được.
Một giọng nói đầy ma mãnh nhẹ nhàng vang lên tiến thẳng vào tai tôi :
- Em lại tò mò gì nữa thế ?
Ngay lập tức, tôi bật tỉnh !
Nhìn thấy đầu tiên là gương mặt điển trai cùng ánh mắt đầy mờ ám của anh.
Một cảm giác bất ổn trỗi dậy nhưng bị
khống chế bởi cái đầu còn nặng cơn buồn ngủ nên tôi vẫn chỉ có thể đờ
đẫn nhìn anh thật lâu rồi mới lên tiếng :
- À …chào buổi sáng. Anh …ngủ ngon chứ ?
Anh nhìn tôi với vẻ mặt ngập chất tinh quái, giọng trầm ấm vô cùng ngọt ngào :
- Cưng à, bại dưới em rồi !
- …
Những lời anh nói tôi không tiếp thu được hết bởi …vừa nghe thấy từ …cưng kia là tôi đã không còn hiểu được gì nữa rồi !
Tôi cảm nhận được rất rõ nhịp tim của một người nào đó…nhưng không phải là của tôi.
Một khối ấm áp lớn khiến người tôi trở nên nóng bừng.
Cơn ngái ngủ dai dẳng kia đã biến mất hoàn toàn.
Nhịp tim ấy vẫn rất gần …
Tôi nín thở, đưa mắt nhìn xuống…
Mặt đã biến sắc , tái mét chỉ trong chưa đầy nửa tích tắc sau.
Tim tôi đã không đập nữa rồi.
Còn nhịp tim người nào đã vẫn thật đều đặn và …rất gần.
Gần là đúng bởi vì…người nào đó nằm ngay dưới tôi !
Lần này, tôi đã không còn đủ sức hay đủ
tin tưởng để trao bất kì lời cầu nguyện đáng thương nào cho Đấng tối cao mang tên God nữa rồi !
Nên là…
Thần chết à !!! Ngài làm ơn mau mang con đi ngay đi !
Ngủ thế nào lại thành ra thế này !
Có chết tôi cũng không thể tin là mình lại có thể đối xử với anh như vậy.
Anh vòng tay ôm tôi, đáy mắt có những tia sáng dịu dàng ma quái , nhẹ nhàng nói :
- Cả một đêm !
- …
Vy Anh có lẽ nên chết ở thời khắc đấy…
Mãi đến giờ, dư âm của chuyện ấy vẫn có thể khiến tôi chết đứng một cách dễ dàng.
Nếu không có tràng hét lớn của một người không biết tự điều khiển âm lượng giọng nói của mình thì có lẽ tôi sẽ
đứng im bất động mãi như thế.
- Hừ ! Đồ chết bầm nhà anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa đi ! Nhìn thấy anh một tí là tôi đã cảm
thấy thật có lỗi với bố mẹ và chính bản thân mình rồi ! thật ghê tởm !
Cảnh tượng trên sân bóng khiến đầu tôi lại thêm choáng váng.
Đội bóng từ lúc nào đã giải tán, người
thì lấy khăn lau mặt, người thì uống một chai nước lớn nhưng dù vậy, tất cả đều có chung một hành động đó là cùng nhất loạt hướng mắt nhìn đôi
trai gái giữa sân bóng…
Nắng hè chói chang vàng rực rỡ làm không khí trở nên ngột ngạt.
Một chàng trai có mái tóc màu vàng ánh lên cùng nắng, chiếc hoa tai bên trái lóe sáng…<