
br/>
Ngày ấy…
Bé con đã rất hay nói tốt về bà ta.
“ Anh Duy Phong, cô Mai cho em xem rất nhiều ảnh của anh ”
“ Anh Duy Phong, cô Mai dẫn em đi chơi khắp biệt thự ”
“ Anh Duy Phong, cô Mai đến chơi với em, mang cho em bánh ”
…
Ngày ấy…
Anh tuyệt đối không hề có chút nghi ngờ về những điều này.
Anh tin lời mẹ Diệp, cho rằng bé con sẽ chỉ ở đấy một thời gian ngắn.
Anh cũng chưa bao giờ hỏi về lí do bé con phải ở đấy, anh tin lời mẹ Diệp, vẫn cho rằng có một chuyện riêng tư nào đó.
Anh bên Bé con chỉ gần 3 tháng, thời gian đó, anh cũng không thể tới căn nhà gỗ thường xuyên vì lịch bận kín mít.
Vậy là…
Những điều khủng khiếp kia, anh không hề hay biết.
Thứ ánh sáng sâu thẳm trong mắt anh chợt vụt tắt…
Vị lạnh lẽo từ người anh khiến người phụ nữ rùng mình, tay đã không còn toát mồ hôi nữa mà chuyển sang màu tím
tái, không ngừng run rẩy.
Trà thơm trong ly sóng sánh…
- Cậu Duy Phong, tôi…
Giọng điệu van xin của bà đầy khẩn khoản, sắc mặt tái nhợt ngập tràn sự hoảng loạn :
- Tôi là do bị ép ! Cậu Duy Phong, xin
cậu hãy tha thứ cho tôi ! Làm ơn , cậu có thể nể tình tôi theo nhà họ
Hoàng gần 20 năm không ?
Tha ư ?
Ngày hôm ấy…
Chính bà thông tin cho người chị Hoài Thanh là Duy Phong sẽ đi Mỹ 5 năm.
Chính bà cùng lũ chết tiệt kia hành hạ hai mẹ con Vy Anh một cách tàn ác.
Và năm năm sau…
Lại cũng chính bà thông đồng cùng gia đình Hoài Thanh giả mạo bé con.
Chính bà lợi dụng lòng tin của anh để thêu dệt mọi chuyện !
Và ngay bây giờ…
Bà ta cũng lại đang làm điều đó !
Anh nhấp nhanh một ngụm cà phê đắng để kìm bớt cơn tức giận đang dâng tràn mạnh bạo.
Môi anh mím lại, bóng đen ngự trị trong đôi mắt anh lan tỏa và sẫm màu…
Ép à ? Ai dám ép bà ta một khi bà ta là người thân cận của nhà họ Hoàng ?
Nhưng dù sao, điều này anh vẫn có thể tin tưởng một cách vô điều kiệu nếu như…thời gian băng ngược về ngày ấy.
Ngày anh còn là Duy Phong dành niềm tin tưởng lớn cho bà.
Còn bây giờ…
Từng hơi thở lạnh lẽo của anh mang theo những cảm xúc tắc nghẹn ngập tràn không gian.
Ánh mắt anh sắc lạnh đến nỗi người phụ nữ kia phải cúi đầu…
Sắc mặt bà ta trắng bệch, đôi môi dần tím ngắt :
- Cậu…Phong, cậu hãy tin tôi !
Những ngón tay của anh từ từ siết lại, cắt phăng lời bà ta bằng chất giọng trầm âm u :
- Đủ rồi !
Anh không còn có thể nghe được nữa !
Anh thế này là đã cố gắng lắm mới không để mình mất kiểm soát mà giết chết bà ta ngay lập tức !
Bé con của anh đã từng bị bà ta làm
những gì để đến nỗi Vy Anh vừa nghe thấy tên bà ta đã rơi vào trạng thái hoảng loạn như thế !
Chỉ cần anh để mình cuốn vào cảnh tượng
đó thì cơn tức giận lại dâng trào và mang theo nỗi đau lớn đến tột cùng
khiến anh muốn nghiền nát tất cả những kẻ đáng chết kia !
***
- Tên chết bầm kia, tôi đang nói chuyện
với anh tại sao anh lại dám bỏ đi như thế hả ? Đồ mất lịch sự ! Anh đúng là đồ không biết cách xử sự !!!
Chưa để Bùi Quang bước thêm lấy nửa bước, chị Minh Thư đã giằng lấy tay Bùi Quang, hét ầm ỹ.
Nhìn cảnh tượng này, tôi suýt nữa thì muốn ngã theo Trúc Vũ.
Sao lại có người vừa khôngg thể điều khiển được giọng nói của mình lại vừa không thể điều khiển được suy nghĩ của mình như thế !
Chỉ mới vừa nãy, chị ấy còn xua đuổi Bùi Quang sao bây giờ lại thành ra níu kéo thế rồi…
Nắng thêm gay gắt khiến đầu tôi cũng dần xoay vòng nhưng cũng không thể xoay kịp được với sự chuyển biến của chị ấy.
Và tất cả những người xung quanh đều như tôi, mặt đều mang biểu cảm là dấu cảm thán to đùng !
Trước bộ dạng hùng hổ hung hăng và đầy hãi hùng của chị Minh Thư, Bùi Quang chỉ liếc nhìn với nửa con mắt :
- Tôi mất kiên nhẫn rồi !
Chị Minh Thư thả tay Bùi Quang ra, vẻ
mặt có chút lúng túng nhưng nhớ là chỉ một chút thôi nhé, còn phần đa
vẫn là vẻ dữ dằn của bậc đàn chị :
- Tôi cũng mất kiên nhẫn nhé ! Anh tưởng tôi muốn dây dưa với anh chắc ! Là do anh, gây sự với tôi sau đó thì bỏ chạy ! Là do anh , vẻ vừa ghê vừa gớm của anh khiến tôi phải mở miệng
mắng ! Tôi nói nhiều cũng đau miệng lắm chứ anh tưởng tôi sung sướng gì !
Ồ…chị ấy đau miệng ư ? thật khó có thể tin được điều này…
Sân thể dục ngày càng kéo thêm nhiều người đến xem hơn.
Vào thời điểm này thì chuyện tình lãng
mạn giữa hai người Bùi Quang và Minh Thư đã trở thành tâm điểm đáng chú ý không thể thiếu đi trong đời sống học đường của học sinh trường tôi
rồi.
Thậm chí, trên bảng thông báo còn cập nhập thời gian và địa điểm cụ thể diễn ra màn sinh tử của hai người ấy.
Anh – Bùi Quang – một chàng trai lớp 12 có mái tóc …vàng chóe, ngoại hình đẹp trai và bụi bặm.
Độ bạo lực tỉ lệ nghịch với