
ẽ không phải là từng giờ từng phút cào nát tim ra.
Tất cả, Duy Phong sẽ một mình gánh chịu.
Làm thế nào đây…
Ngực ông nhói lên từng cơn.
***
Môi anh đã trở nên thật nhợt nhạt…
Gió lạnh từng cơn cứ vây bủa lấy anh.
Cứ để anh nhận hết vậy…
Chiếc điện thoại đen lại reo lên.
- Thưa thủ lĩnh. Đúng là từ trước giờ hướng điều tra của chúng ta đã bị làm lệch đi. Cô bé ấy không phải là Kathy Hoàng.
Có còn quan trọng nữa không ?
Anh có thể đem đến được gì cho Bé con đây ?
Lại là tổn thương à ?
- Cuộc sống của cô ấy bây giờ như thế nào ?
- Thưa thủ lĩnh …
Anh ngắt lời :
- Có hạnh phúc không ?
-
Người bên kia có vẻ như không ngờ anh sẽ hỏi như thế nên một lát sau mới trả lời được :
- Rất hạnh phúc.
-
Vậy thì …
- Được rồi. Mọi chuyện kết thúc tại đây.
Hãy cứ để Bé con như vậy …
Từng ngón tay của anh đã trở nên tím ngắt, giọng nói âm u :
- Vy Anh…Anh có thể cứ thế này mà lặng lẽ bên đời em không ?
***
Trên chiếc sofa , Trúc Vũ nằm dài dán mắt lên tivi, gói bỏng ngô bên cạnh bị cô bốc ăn một cách thô bạo.
Cô không ngừng lẩm bẩm :
- Đồ quỉ cái !
- Hừ, nói dối không chớp mắt.
- Anh Duy Phong them vào ấy, cái thứ mặt dày.
Nguyễn Huy gác chân lên bàn, bực bội :
- Em có để yên cho anh làm việc không ? Cứ như niệm kinh thế ? Không thích thì đừng xem nữa.
Trúc Vũ trừng mắt :
- Mặc kệ em. Anh vào phòng mà làm việc ấy.
Hừ hừ. Cô đang rất là bức xúc nhé !
Nhìn Hoài Vân trên ti vi kìa, lúc nào cũng tỏ ra là tao nhã, hiền lành trong lòng thì độc địa, mưu mô.
Lại còn bịa chuyện !
Quen với anh Duy Phong từ bé gì chứ ?
Lại còn tự nhận mình là người hiểu anh Duy Phong nhất.
Nghe mà chỉ muốn xông tới mà đánh cô ta.
Trơ trẽn !
- Chúng tôi cũng có rất nhiều sở thích
chung. Như là cùng ăn kem hạnh nhân. – Trong tivi, một cô gái tóc xoăn
vui vẻ trả lời phỏng vấn. Cô khẽ vuốt mái tóc, mỉm cười với mọi người
rồi tỏ vẻ ngượng ngùng – Thật ra…anh ấy có hứa với tôi một điều – nói
đến đây, cô lại e thẹn cúi đầu – anh ấy nói cho dù thế nào cũng sẽ mãi
mãi yêu mình tôi.
Hoài Vân vừa nói xong, buổi họp báo liền trở nên thật náo loạn.
Trúc Vũ ngồi bật dậy, la lớn :
- Cô ta nói gì thế ? Không lẽ cô ta bị mất trí rồi sao. Đồ…thần kinh !!!
Nguyễn Huy cũng có vẻ chú ý nhưng sau đó thờ ơ nói :
- Quan tâm làm gì.
Trúc Vũ bực tức nhìn như muốn lao tới mà đập nát cái màn hình tivi ra :
- Đồ mặt dày !!!
Mặc dù là lời cô ta nói là giả dối, sẽ
không ai tin và ngay ngày mai cách mạng anti fan sẽ diễn ra rầm rộ hơn,
giới truyền thông cũng sẽ phong cho cô tá hàng loạt danh hiệu như hot
girl trơ trẽn nhất, mặt dày nhất, đầu óc có vấn đề nhất nhưng mà…cô vẫn
rất rất rất bực mình !
Quỉ cái !
Hứ, cứ ảo tưởng đi.
Bây giờ, Duy Phong và Vy Anh của cô còn đang tay trong tay ấy chứ !
Hứ hứ !
Ý nghĩ này làm cho cô thấy thật hả hê nhưng cũng đầy lo lắng !
Cô thả gói bỏng ngô ra, chắp tay cầu nguyện.
Hi vọng là Vy Anh không thấy chương
trình vừa rồi. Đầu óc của Vy Anh rất ngờ nghệch và đơn giản, lại chẳng
biết nhìn nhận vấn đề một cách chính xác gì cả.
Cô biết là Vy Anh từ trong tiềm thức đã
rất sợ những kẻ thứ ba, xen vào chuyện tình người khác, đã rất sợ mình
làm người khác buồn, đã rất sợ người khác vì mình mà liên lụy.
Ôi Vy Anh ngốc nghếch của cô !
Trúc Vũ thở dài …
Chưa kịp than vãn thì đã bị Nguyễn Huy ngắt lời :
- Im lặng ! Anh cần nghe điện thoại.
Trúc Vũ bĩu môi, hừu hừu vài tiếng nhưng lại tiến sát bên…nghe chung.
Là giọng thư kí Hoàng đây mà, sao có vẻ hoang mang tột độ thế này :
- Cậu không biết gì sao ? Hai người họ không thể đến với nhau !
Nguyễn Huy xô Trúc Vũ ra, đứng dậy đi ra nơi khác cách thật xa Trúc Vũ.
Trúc Vũ thấy tình hình cũng căng thẳng , nghiêm trọng nên cũng không chống đối gì.
- Sao lại không ? – Nguyễn Huy có vẻ lường trước sự việc, đã đến lúc mọi chuyện cần được nói ra rồi đây .
- Hoàng Anh Nhật chính là Hoàng Duy Thức. Cậu thế quái nào mà không biết ?
Nguyễn Huy cười :
- Tớ biết – anh quay lưng về phía cửa nên không biết được rằng có một người đang lặng lẽ tiến tới gần…- Nhưng mà Vy Anh không …
Chiếc điện thoại đột ngột bị giằng mạnh lấy.
Anh giật mình…sau đó kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt mình :
- Cô Diệp.
Bà bình tĩnh ngắt điện thoại, nói với Trúc Vũ :
- Con đi vào phòng.
Dáng vẻ xa lạ này anh chưa bao giờ thấy ở bà, người phụ nữ có gương mặt phúc hậu luôn mỉm cười đầy dịu dàng.
Trúc Vũ cũng bàng hoàng không kém, nhìn hai người rồ