
ấy máy nghe.
Tôi cũng không để ý rằng, đó là chiếc điện thoại màu đen…
Anh lắng nghe, vẻ mặt phút chốc trở nên thật phức tạp, sống lưng cũng trở nên thật cứng ngắc.
Anh nhìn sang phía tôi , có vẻ do dự , sau đó trả lời :
- Bây giờ ạ ? Có lẽ là không được rồi. Chú có thể đợi cháu ở biệt thự không ?
Anh hướng mắt về một phía :
- Được !
Nói xong chuyện điện thoại, anh nhìn tôi mỉm cười :
- Còn nhớ ai là người thiết kế biệt thự trắng không ?
Sao lại không nhớ chứ !
Chính là người chú Hoàng Duy Thức của anh.
Người này được vinh danh là bậc thầy trong giới kĩ sư.
Chỉ tiếc là đã biệt tích, rút ra khỏi giới. Ổn định cùng gia đình bên Pháp.
Bố tôi kể như vậy !
- Là chú anh !
Anh gật đầu , sau đó hôn phớt thật nhanh lên trán tôi rồi nhẹ nhàng nói :
- Đợi anh một lát. Sẽ có một bất ngờ cho em .
Lúc tôi đang còn thất thần thì đã thấy anh sải những bước vững chai về phía trước.
Và chỉ một lúc sau, dáng vẻ cao ngạo kia đã khuất dần.
***
Trên tầng thượng một tòa nhà cao ốc gần đó.
Bóng lưng một người đàn ông phảng phất vẻ u uất.
Giọng nói trầm lạnh vang lên :
- Chú Thức !
Người đàn ông quay lưng lại…là đôi mắt tinh anh, khuôn mặt đầy cương nghị, mỉm cười với anh.
Đây chính là người chú đã biến mất bao nhiêu năm nay – Hoàng Duy Thức.
Ông hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này cứ như là một người đã chết hẳn.
Tung tích về ông, dù Black Company có tài giỏi tới đâu cũng không thể nào lần ra được.
Mọi thông tin về ông cũng bị đóng băng ngay từ đó.
Chú Duy Thức là một kĩ sư thiên tài. Nhưng đối với ông, đó chỉ như là một thú vui.
Căn biệt thự trắng được hoàn thiện vào đúng ngày anh ra đời.
Đó là món quà mà chú muốn dành cho anh.
Lúc anh còn nhỏ, bố mẹ đã sang nước ngoài để mở rộng thị trường.
Chỉ có hai chú cháu anh là ở với nhau.
Anh cũng tham gia cùng chú thiết kế vài thứ.
Chẳng hạn như là tòa cao ốc Khánh Phong.
Sự ra đi của người chú thân thiết đã để lại cho anh một khoảng trống.
Bây giờ, chú ấy lại ở ngay trước mặt anh !
Phải nói thế nào nhỉ ?
Không bất ngờ lắm…vì anh biết, sẽ có ngày chú quay lại !
Hoàng Duy Thức chợt chìa tay ra, ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh :
- Nghe danh tiếng lừng lẫy của Duy Phong bất bại bao lâu này. Bây giờ mới có cơ hội gặp mặt. Thật vinh hạnh.
Anh đưa tay ra bắt lấy tay ông, cũng không hề để lộ bất cứ biểu hiện nào :
- Xin chào ngài kĩ sư thiên tài Hoàng Duy Thức. Rất hân hạnh được kiến diện ngài .
Hoàng Duy Thức cười lớn, vỗ vai anh :
- Vẫn là ta thua cháu.
Anh gật đầu, giọng vẫn lạnh lùng :
- Thật không dám !
Hoàng Duy Thức cười lớn hơn.
Về trình độ làm mặt lạnh vô cảm này thì chẳng ai qua được Duy Phong rồi !
Hoàng Duy Thức mỉm cười với anh.
Khóe miệng Duy Phong cũng dần nâng lên, giọng nói kèm theo cả niềm kiêu hãnh :
- Chào mừng chú đã quay trở lại .
Hoàng Duy Thức nhìn anh thật lâu, nụ cười cũng từ từ tắt lịm đi.
Một màn sương mờ mịt dần dần bao phủ lấy đôi mắt ông…
Không khí cũng bắt đầu trở nên thật khác thường.
Hoàng Duy Thức thở dài một tiếng đầy phiền muộn chất chứa :
- Cháu có biết ta về đây là vì sao không ?
Ngay cả lí do khiến ông biến mất như thế anh còn không biết thì nói được gì đây ?
Nhưng anh chắc chắn rằng sự quay lại của ông sẽ mang theo một-biến-động-lớn.
Khoảng im lặng kéo dài…
Hoàng Duy Thức thôi nhìn anh, đưa mắt nhìn về phía ngoài kia…
Bên cạnh bể nước, một cô nhóc đang ngồi dưới đất, bẻ những vụn bánh mì cho đàn bồ câu ăn.
Đôi mắt của cô trong veo, thích thú nhìn lũ bồ câu với nụ cười thuần khiết, thánh thiện.
Anh khẽ cười.
Và đột nhiên, anh thấy…ánh mắt ông nhìn Vy Anh cũng đầy ấm áp , dịu dàng, chất chứa sự yêu thương sâu sắc.
Và…anh đã bắt đầu cảm nhận thấy được điều gì đó rồi.
Đáy mắt anh như có từng đợt song không ngừng chuyển động, giọng nói như bị ghim chặt :
- Chú chính là Hoàng Anh Nhật ?
Ông nhìn anh, lặng lẽ gật đầu…
Cả người anh chết lặng.
Vẻ mặt trở nên nhợt nhạt…
Đôi mắt như bị cả bóng đêm bao trùm.
Quả nhiên…là chú ấy.
Anh biết Hoàng Anh Nhật là người bố của Vy Anh. Ông tham gia thiết kế cho nhiều trong những khu thượng mại lớn của Khánh Phong.
Tuy nhiên, từ trước tới giờ, hai bên chỉ làm việc gián tiếp , chưa bao giờ gặp mặt.
Vậy là…những suy đoán của anh không hề sai.
Anh lại còn định cho Vy Anh gặp người thiết kế biệt thự trắng…
Hoàng Duy Thức thở dài não nề :
- Ta không biết là nên nói cho Vy Anh hay không.
Những ngón tay siết chặt lại, giọng anh tr