The Soda Pop
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210652

Bình chọn: 8.00/10/1065 lượt.

>Không phải vì con bé đáng ghét kia mà là vì …Hoàng Vy Anh.

Hoàng Vy Anh… Hoàng Vy Anh…

Hoài Vân nghiến răng, khuôn mặt cô gái tóc vàng trong bức hình méo mó, biến dạng…

***

Một người mặc trang phục màu đen, nghiêm trang nói :

- Đúng như ngài dự đoán, mẹ con cô ta cho người điều tra cô chủ.

Người bên kia cười một tiếng, lạnh giọng :

- Xử lí chưa ?

- Mọi chuyện đã được theo sắp xếp của ngài.

- Ừ. Tạm thời như vậy đã.

Người mặc áo đen cung kính đáp :

- Vâng, thưa ngài.

Cất chiếc điện thoại đen trở lại trong
túi, người áo đen khẽ nhếch miệng rồi ném thẳng chiếc phong bì dày cộm
vào thùng rác ven đường .

Sau đó đưa một vật cài lên ngực áo.

Đó là…khuy hiệu gồm hai kí tự B.C màu bạc đầy bí ẩn.



Nền trời thoáng đãng không hề có một chút gió…

Hôm nay là một ngày đầu tháng rét căm.

Quảng trường khá thưa người.

Tôi thích thú nhìn đồng xu nhỏ đang chìm dưới đáy bể nước.

Trong vô số những đồng xu còn ở dưới kia, tôi vẫn có thể nhận ra được cái của mình.

Mỗi đồng xu như thế tượng trưng cho một điều ước.

Tôi ngồi chơi, hai chân đung đưa :

- Anh có biết lúc nãy em ước gì không ?

Anh ngồi cạnh bên, hai tay chống lên thành bể, nheo mắt :

- Em không ước gì cả .

Tôi suýt chút nữa thì té nhào, mở to mắt nhìn anh đầy sửng sốt !

Đúng là lúc nãy khi thả đồng xu tôi chẳng hề ước gì cả.

Chẳng qua là ngứa tay nghịch ngợm thôi.

Không lẽ người ta thả mà mình thì không ? Hứ.

- Làm sao mà anh biết vậy ?

Khóe miệng anh nâng lên, nét cười đầy tinh quái hiện ra :

- Điều ước của Vy Anh đã được thực hiện rồi thì em còn gì để ước nữa !

Ồ…Như vậy có nghĩa là sao !

Tôi hoàn toàn không hiểu gì, ngơ ngác lặp lại :

- Làm sao anh biết được là em không ước gì ?

Anh lại cười, vẻ mặt có phần mờ ám, giọng nói ma mãnh :

- Vy Anh này, có thấy anh đẹp trai không ?

Tôi gật đầu :

- Vâng.

- Cao trên 1m80 ?

- Vâng.

- Tài năng ?

Tôi gật gật đầu.

- Giàu có ?

Gật mạnh hơn nữa.

Anh ho nhẹ :

- Không gay ?

Tôi phì cười :

- Vâng.

Anh tiến lại gần, nụ cười càng thêm phần mờ ám hơn :

- Thế có thấy anh tuyệt vời như thiên thần ?

Tôi gật đầu rồi ngay sau đó liền đỏ mặt !

Từ nãy giờ khác nào là tôi đang tự khen anh chứ !

Xấu hổ quá đi mất.

Mà người này cũng thật kì lạ…Tự nhiên lại chuyển sang mấy vấn đề này trong khi thắc mắc của tôi thì lại không chịu giải đáp !

Tôi nghiêm túc nhìn anh :

- Anh trả lời câu hỏi của em được không ?

Anh có vẻ bất ngờ sau đó cười lớn.

Hmm…Anh bị gì thế này ?

Tôi hoảng hốt, không biết nên làm thế nào.

Có phải là trúng gió không ? Nhưng mà hôm nay làm gì có gió !

Được một lúc, anh đưa tay kéo tôi lại
gần, tuy không còn cười ra tiếng nhưng mà tôi vẫn cảm nhận được là cả
người anh còn đang không ngừng run lên !

- Vy Anh, thật ra em có thể ngốc tới cỡ nào nữa ?

Đã không giải đáp thì thôi lại còn xúc phạm .

Quá đáng ghét !

Tôi hung hăng cắn vào tay anh một cái rồi lườm.

Anh bật cười , ánh mắt khó nắm bắt :

- Thế Vy Anh thấy anh có đủ tiêu chuẩn của người mà em muốn God mang cho mình chưa ?

Khỏi phải nói là lúc đó tôi đã bị chấn động như thế nào.

Nếu mà anh không kịp đỡ tôi thì việc tôi ngã xuống bể nước là chắc chắn sẽ xảy ra.

Tôi nhìn anh…chớp mắt…nhìn anh …rồi lại chớp mắt.

Tôi đã hoàn toàn bị anh làm cho choáng váng mất rồi.

Anh không nói gì thêm, chỉ nắm tay tôi mà cười.

Thật ra là tình cờ…

Nghĩ lại thật điên rồ.

Lần anh trở về nước cách đây năm năm.

Đêm đông , mưa thật lạnh lại lang thang khắp thành phố.

Chỉ là giống như ngay tại nơi này, anh đã đánh mất một thứ gì đó và muốn tìm lại.

Qua một góc phố…Một quán ven đường chẳng có gì đặc biệt nếu không phải là ở trong đấy, dưới ánh nến mờ ảo, có cô nhóc thật đáng yêu đang ngồi đấy…

Khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên thấy mình đang rung động…

Và hình như là anh đã tìm thấy rồi.

Tôi có chút không tin, thử thăm dò anh :

- Vậy lúc đó, anh có cười không.

Anh…gật đầu.

Thật ra là lúc đó, anh đã không kìm được mà cười ra tiếng.

Tôi ! Rất rất rất tức giận !

Thì ra lại thêm một kẻ thù ngay trước mắt !

Trái đất này quả nhiên là không thể lường trước được điều gì !

Đây có phải là chuyện tình mà vừa yêu vừa thù hận trong truyền thuyết không đây ?

Tôi bặm môi nhìn anh.

Còn anh cứ như vậy, mang theo nét cười đầy ẩn ý hướng về phía tôi.

Cho đến lúc chuông điện thoại của anh reo lên.

Anh lười biếng l