Polaroid
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328195

Bình chọn: 8.5.00/10/819 lượt.

Một đêm đông . Tại quán Mun.

Tôi nhắm mắt lại , lẩm bẩm :

- God , con ước người sẽ mang cho con
một người đẹp trai, cao trên 1m80,tài năng, giàu có,không gay, chung
thủy ,… nói chung là tuyệt vời như thiên thần là đủ rồi.

- ối má ơi, lại nữa, năm nào cậu cũng chỉ ước có câu đó mà ko chán à, haiz, đúng là bệnh tự kỉ thì ko chữa được mà.

- Tự kỉ mà còn tự sướng.

- Tự kỉ với tự sướng gì, đó gọi là mơ
ước , mơ ước của em đấy, vĩ đại như thế thì mấy người tầm thường như
chị, như cậu sao hiểu được.

- Hừ, làm ơn quay về sao hỏa của cậu đi, trái đất nguy hiểm lắm.

- ừ đi đi, đi với ước mơ nhỏ bé của em
ấy, thời đại nào rồi mà em còn mơ tưởng như thế hả. trai như thế cũng
chưa từng có, mà có thì cũng đến lượt em sao,ảo tưởng.

- Em ko tin là ko có .

- Vậy em có muốn tình yêu một cách hoàn mỹ như thế ko ?

- Có chứ , như nào ?

- Đầu tiên, yêu một người đẹp trai, nhưng gay hay ko chị ko biết.

- Sau đó, yêu một người giàu có, xấu hay ko cũng ko biết.

- Sau đó , yêu một người chung thủy, nhưng mà độ chung thủy tỉ lệ nghịch vs đẹp trai và giàu có.

- Sau đó….

- Thôi đi, hai người thật là, nói như vậy là bảo yêu nhiều người hả.

- Ô, cũng đâu đến nỗi chậm hiểu đâu, thế mà sao vẫn đi ôm ước mơ đó hả. chẳng phải cứ một lần yêu một người rồi
thì em cũng xem như là có người tình lý tưởng sao.

- Em tuyên bố cho hai người biết, nếu ước mơ ko thành hiện thực thì em … cũng ko thèm có bạn trai luôn.

- Đúng là càng ngày càng nặng. Ko ai là hoàn hảo cả, em bớt đi 1 vài yêu cầu thì may ra mới có .

- Có lí, vậy …cao 1m79,9 cũng được.

Từ lúc còn bé, tôi đã mê mẩn với những
bộ fim thần tượng và những cổ tích hoàng tử, lọ lem. Chính xác hơn, tôi
mê những nam chính trong đó. Cũng từ đó, tôi dần hình thành mục tiêu cho mình, đó là được yêu 1 người xuất sắc như thế. Bởi vì, tôi cũng muốn
sống trong cổ tích. Tôi đã quyết tâm, nếu may mắn gặp được 1 người như
thế , tôi sẽ bám lấy ko buông.

Ngày sinh nhật trôi qua , lại thêm một
tuổi, sống với ước mơ đến tận bây giờ mà tôi vẫn chưa gặp được 1 người
nào lí tưởng cả. Thêm mấy lời khích bác của hai người ấy, một người là
bạn thân nhất của tôi, một người là chủ quán quen nhất của tôi làm tôi
càng hạ quyết tâm. Nếu để tôi gặp 1 ng như thế thật, tôi sẽ ko chỉ bám
mà có thể sẽ bắt cóc nhốt lại , cất làm của riêng mất.

Tại sao ko thể chỉ ăn và ngủ ? Nhàm
chán…Nhưng mà ko hành hạ người ta đến mức 5h sáng đã phải rời chăn ấm,
rồi phi thân tới trường trong cái lạnh đầu đông như thế này. Nếu tôi đi
được xe bus thì cũng ko phải đi xe đạp để gió lạnh thốc hết vào mặt như
thế này. Còn chuyện vì sao ko đi được xe bus cũng thật là xấu hổ, tôi
ngủ quên, say xe và lí do mà mọi người ko ngờ tới nhất chính là đi xe
đạp sẽ dễ gặp được mục tiêu hơn. Chẳng phải nữ chính thường ddi xe đụng
phải nam chính hay sao ?

Lúc tôi tới trường thì đã thấy Trúc Vũ bặm môi , tức tối , vừa kéo xe tôi, vừa hét :

- Hắn dám lừa tớ, lừa tớ, tớ thề sẽ không tha thứ cho hắn, tớ sẽ dằn vặt hắn tới chết.

Tôi nhíu mày khó hiểu :

- Cậu lại bắt gặp Mạnh Vũ đi với ai nữa hả ?

Vừa nói tới, Trúc Vũ nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ, buông tay làm xe tôi ngã rầm rồi hờ hững :

- Ừ, lúc nãy, tớ gọi điện bảo hắn mua
bữa sáng, hắn bảo bận, cậu lại biết đấy, 1 bạn gái mẫu mực như tớ thì sẽ ko để bạn trai bỏ bữa, nên tớ mới định đi mua , vậy mà vừa bước vào
căng –tin, tớ đã thấy hắn liếc mắt đưa tình với một con bé khối dưới.

Tôi tự hiểu cái câu liếc mắt đưa tình là Mạnh Vũ chỉ là nhìn lướt qua con bé nào đó.

- Vậy cậu đã nghe anh ấy giải thích chưa ? – tôi dựng xe dậy.

- Ko , tớ cao thượng, ngoảnh đầu bước đi luôn. – Nói xong, sợ còn chưa đủ cao, Trúc Vũ còn ngửa cổ lên.

Cũng may là 2 đứa thân nhau từ lúc bé
xíu, nếu ko tôi sợ mình ko chịu nổi tình yêu to lớn của nó. Đúng lúc tôi định khuyên can nó thì Mạnh Vũ chạy tới, đặt vào tay Trúc Vũ hộp đồ ăn , hổn hển :

- Này , của em đấy , ko có kem dâu , chỉ có vị vanilla nữa thôi – rồi Mạnh Vũ dúi vào tay tôi một phần bánh sáng , kem vị hạnh nhân, tiện thể dắt xe cho tôi – Vy Anh, lại vị hạnh nhân
nhé.

Tôi liếc nhìn Trúc Vũ đang trừng mắt với Mạnh Vũ rồi nói :

- Anh chăm sóc bạn gái ghê thế. – rồi tôi đưa mắt ra hiệu.

Mạnh Vũ hiểu ý, quay sang nhìn Trúc Vũ :

- Lúc sáng em gọi tới, là anh đang bận bàn với đội bóng lên lịch luyện tập, xong anh chạy đi mua cho 2 cô nương rồi đây.

Trúc Vũ tỏ vẻ ko cần biết, đáp :

- Vị dâu ko có, hay là anh lại đưa cho cô bé mắt to nào ?

Mạnh Vũ nhíu mày, có đôi chút khó chịu :

- Em lại nữa, này cô nàng đa nghi , mắt em là to nhất đấy .

Trúc Vũ trừng mắt, nhìn tôi đang nín cười rồi đáp :

- Anh còn nói em đang nghi, em nói cho
anh hay, em gọi điện mà anh còn dám nói bận để em bắt gặp anh lăng nhăng với ai xem,