pacman, rainbows, and roller s
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326164

Bình chọn: 8.00/10/616 lượt.

nh giọng
gọi:

“Hoà Trâm!”

Không chờ nghe hết câu nói đó là chị Hoà Trâm đã lập tức
quay lưng rời khỏi phòng khách chạy nhanh lên lầu. Tôi thấy mẹ chồng nhắm mắt
và ngồi phịch xuống ghế. Bà đưa đôi tay run run lên xoa xoa thái dương. Bốn người
còn lại cũng không nói thêm gì nữa ngoài tiếng thở dài. Về phần mình, tôi cảm
thấy chuyện này ngày càng xấu đi rồi.



Chỉ vì sự cố của buổi chiều hôm qua mà sáng nay cả gia đình dùng bữa với tâm trạng khá nặng nề. Bầu không khí vui vẻ thoải mái thường ngày biến
mất, thay vào đó là sự im lặng đến ngột ngạt. Chẳng còn tiếng nói cười
nữa mà chỉ có âm thanh va chạm của những chiếc đĩa, cái muỗng, cái đũa.
Lạnh tanh. Khô khốc. Chốc chốc, tôi nghe rõ tiếng thở dài sầu não của ai đó. Cạch! Tôi hơi giật mình vì sự va chạm của chiếc đũa vào cái đĩa.
Đúng lúc, chị Hoà Trâm đứng dậy nói: “Con ăn xong rồi. Cả nhà cứ tiếp
tục dùng bữa.”

Tôi biết chị Hoà Trâm muốn rời khỏi bữa sáng ngột ngạt này mau chóng.
Đến ngay cả tôi cũng đang cố ăn thật nhanh để đứng lên. Chợt, cha chồng
tôi cất giọng thật trầm:

“Con đừng bận tâm đến chuyện của người khác nữa. Cha nói rõ rồi đó.”

“Con làm gì là việc riêng của con...”

Đáp một câu ngắn ngủn xong, chị Hoà Trâm bước thật nhanh, loáng cái đã
khuất bóng sau cánh cửa. Khỏi nói, cha chồng tôi bực bội đến mức nào.
Ông bảo vẻ chán chường vô bờ bến:

“Nó giống ai mà cứng đầu cứng cổ quá vậy trời.”

Nuốt miếng thịt xuống bụng, tôi nghĩ hẳn chị Hoà Trâm giống cha chồng
nhất. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Sống ở đây vài
tháng, tôi khá hiểu tính cách mỗi người. Cha chồng tuy hiền hơn mẹ chồng nhưng ông là người cố chấp. Đôi khi suy nghĩ có chiều hướng hơi bảo
thủ. Rồi như nhớ ra điều gì, cha chồng tôi nhìn năm người còn lại hỏi:

“Mà có ai để ý cái cánh cổng bên trái nhà mình gần chỗ bản lề hơi bị móp không? Chẳng rõ đứa nào mất dạy đi ngang qua đá vào cổng nữa. Bọn con
nít bây giờ hư đốn dễ sợ. Cha mà biết đứa nào đá là nó tới số. Cho mặt
nó giống cái bản lề luôn.”

Cha chồng vừa nói xong câu đe doạ “kinh thiên” đó thì tôi chợt nghe âm
thanh nuốt nước bọt ngay kế bên. Nhìn qua, thấy tên Chan Chan mặt mày
hơi tái. Trông thế thì biết thủ phạm là ai rồi. Nói mới nhớ, cái đêm anh Quang chở tôi về lần đầu tiên, Chan Chan đứng ngoài cổng chứ đâu. Sau
đó, từ trong nhà tôi nghe rõ tiếng đạp cửa rầm rầm ở ngoài. Hoá ra là
tên cool boy này làm. Giờ thiết nghĩ Chan Chan nên vái trời đất cho cha
chồng tôi đừng phát hiện ra thủ phạm là cậu ta. Vì đối với ổng, con trai ruột thì cũng xử đẹp thôi. Tôi đang cố tưởng tượng cái bản mặt rất hot
của Chan Chan mà bị “biến” thành bản lề thì ra sao. Không khéo được đưa
lên báo mục Chuyện lạ có thật chứ chẳng chơi. Và nó sẽ trở thành đề tài
bán khắp cả trường...

Tôi vẫn tiếp tục đón xe buýt đến trường như mọi khi. Nhưng hôm nay có
điều gì đó hơi khác thường ngày. Cái điều này xảy ra khi tôi bước chân
vào lớp. Ánh mắt của tất cả những đứa bạn có mặt ở đây đều đồng loạt
hướng về phía tôi. Chẳng những vậy, chúng còn xì xầm bàn tán cái gì nho
nhỏ. Ban đầu hơi khó hiểu nhưng rồi tôi mặc kệ, hơi đâu quan tâm. Lâu
lâu thiên hạ đột nhiên “giở chứng” nhìn người này người kia để dèm pha
đủ thứ chuyện. Tôi ngồi vào bàn rồi lấy tập ra ôn lại bài. Lát sau, tôi
bắt đầu thấy bực mình rồi. Âm thanh rì rầm khe khẽ vẫn cứ văng vẳng bên
tai không ngừng. Dám cá chúng bạn đang bàn về tôi. Cái đám này rảnh quá
hay sao mà mới sáng sớm muốn kiếm chuyện với người ta hả? Nhớ dạo gần
đây tôi đâu có gây sự hay chọc phá đứa nào đâu. Vài phút sau chịu hết
xiết cái chất giọng léo nhéo ấy nên tôi đứng dậy và quay ra sau, hếch
mặt hỏi cái đám đang túm tụm kia:

“Nè, muốn nói gì về tôi thì cứ nói thẳng đừng bàn ra bàn vô sau lưng coi hổng được nha.”

Tôi vừa dứt lời thì đám đó nhìn nhau cười khúc khích. Ứa gan thiệt! Bộ
tôi đang làm trò hề cho chúng xem à. Tức rồi nên không bỏ qua đâu. Tôi
lại hỏi, lần này tỏ rõ bản thân bực bội: “Rốt cuộc cười cái gì? Nói rõ
ràng ra đi nào.”

Một thằng khó ưa nhất lớp hiện có mặt trong đám đó, mau chóng lên tiếng
vẻ giễu cợt: “Làm gì thì chính bạn biết thôi. Có tật nên giật mình.”

“Tôi chẳng biết đã đụng chạm gì đến các bạn. Nếu có gì không vừa lòng thì cứ nói quách ra.”

Đứa con gái chuyên gia mang guốc khi đi học nói với kiểu vênh váo:

“Bồ ghê nha, trông vậy mà không phải vậy.”

Thật là tôi muốn tát lệch mặt đám mọi rợ đó dã man. Cứ úp úp mở mở, đã thế còn châm chọc.

“Nè, cái đứa trong bụng là của thằng nào ế? Học trường này hả?”

Câu hỏi từ thằng thứ hai trong đám khiến tôi lập tức sững người. Tai tôi có nghe lầm không? Tên có cái bản mặt còn thua vượn người Bắc Kinh kia
vừa mới hỏi tôi đứa bé trong bụng ư???

“Sao im lặng rồi? Thế là trúng phốc! Gớm chưa. Cái thai được mấy tháng vậy, người đẹp.”

Lần này thì tôi nghe rõ mồn một, không nhầm lẫn đi đâu được. Lần đầu
tiên, tôi cảm giác mọi thứ xung quanh như xoay vầ