Ring ring
Nhắm Mắt Lại Sẽ Thấy Sao Rơi

Nhắm Mắt Lại Sẽ Thấy Sao Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322810

Bình chọn: 8.00/10/281 lượt.

ng không phải là không còn người họ hàng nào khác.”

“Không có vấn đề gì đâu mà bà.” Tôi trấn an. “Giờ thu nhập của con và anh Osamu cũng đã ổn định rồi, ngày thường con cũng làm việc ở nhà nên bà không có gì phải lo lắng cho bọn con cả đâu.”

“Nếu được vậy bà cũng yên tâm.” Bà gật đầu. “Bà bây giờ cũng già rồi, sức khoẻ không thể cố thêm được nữa. Ngôi nhà này cũng đang tính đến chuyện bán đi, vài tháng nữa bà sẽ chuyển đến nhà bác Masashi của con đấy Osamu à.”

“Như vậy có vợ chồng bác Masashi chăm sóc bà con cũng đỡ lo.” Osamu nhẹ nhõm đáp lời. “Như vậy bà cũng không phải lo chỉ có một mình nữa.”

Như nghe thấy tiếng người lớn rì rầm nói chuyện, bé Miu trở mình một lúc rồi tỉnh. Cô bé chống khuỷ tay ngồi dậy, hai mắt díu tịt vào nhau, những sợi tóc dính bết trên má còn đang hằn vết in của lằn chỉ trên đệm trông rất buồn cười.

“A! Chị Kumiko đến rồi!” Con bé reo lên rồi lật đật chạy tới ôm lưng tôi ríu rít: “Bà nói chị Kumiko và anh Osamu đến đón Miu đi chơi máy bay đến Tokyo. Bà còn nói chị Kumiko sẽ cho Miu chơi màu nước nữa!”

“Chào anh chị chưa Miu?” Bà cười nhắc cô bé.

“Em chào anh Osamu, chị Kumiko. Em là Mimasaka Miu, bốn tuội.”

“Tuổi chứ.” Osamu nhắc.

“Tuội.” Miu nói lại. “Không, là tuội. Không. Tuội…”

Vẻ mặt cô bé mỗi lúc một bối rối, bà cười xoà: “Con bé vẫn chưa phát âm được đúng chữ đấy, để dần dần rồi học là nói được thôi mà.”

“Bà nói Miu học rất nhanh à nha!” Đôi mắt cô bé sáng rỡ cười khúc khích khi nghe bà nói đỡ cho mình.

“Được rồi.” Tôi bẹo má con bé rồi hỏi: “Thế Miu đã chuẩn bị hết đồ đạc để lên máy bay đi Tokyo chưa nào?”

“Miu chuẩn bị hết rồi.” Nói rồi con bé chạy vào phòng trong kéo ra một chiếc vali nhựa màu cam hồng nhỏ dành cho trẻ con cùng một chiếc ba lô có in hình nhân vật mèo Happy trong bộ truyện tranh “Fairy Tail”. “Miu mang cả bàn chải đánh răng và khăn tay của Miu nữa này!” Em khoe.

“Bọn con chuẩn bị vé máy bay xong hết rồi bà ạ.” Osamu quay sang thưa chuyện với bà: “Vì công việc của bọn con ở Tokyo nên con và Kumiko không thể ở lại đây lâu được, bọn con phải lên chuyến máy bay sau trong bốn tiếng nữa.”

“Không sao cả mà.” Bà xua tay. “Bà không sao đâu, chốc nữa thằng con cả của Masashi sẽ đến đây chơi. Hai đứa đừng lo bà buồn.”

“Bọn con sẽ liên lạc với bà thường xuyên.” Tôi nói. “Phải không Miu?”

“Vâng.” Miu vui vẻ trả lời. “Miu sẽ viết thư cho bà nha, còn vẽ tranh gửi cho bà ngắm nữa. Rồi bà bảo bác Masashi cho đi máy bay đến Tokyo chơi với Miu nha?”

“Ừ, nhưng trước hết Miu phải viết chữ thành thạo đã.” Bà hiền hậu nói.

“Miu viết được chữ mềm rồi. À, khi nào mẹ về bà nhớ nhắn với mẹ hộ Miu là Miu ở Tokyo với anh Osamu với chị Kumiko nhé? Để mẹ biết đường đến đón Miu.”

“Được rồi, được rồi…”

Nghe tới đây tôi có cảm giác như vừa có một tảng chì rơi tõm thẳng từ lồng ngực của mình xuống tận đáy dạ dày.

“Miu đáng yêu quá.” Tôi nói.

Miu lại cười tít mắt: “Em biết mà, ai cũng nói Miu đáng yêu hết a!”

“Được rồi, được rồi.” Bà kéo bé Miu lại vào lòng rồi xoa đầu dặn: “Lên Tokyo chơi không được đua đòi đâu đấy nhé.”

“Đua đòi là gì ạ?” Cô bé thắc mắc.

“Là đòi hỏi những thứ không cần thiết ấy.” Bà giải thích.

“Vậy thì Miu làm được!” Miu quả quyết đáp chắc nịch.

“Nhớ phải ngoan đấy.”

“Cái này Miu cũng làm được luôn!”

“Nhớ nhắc cả anh chị phải sớm lấy nhau nữa đấy.”

“A a a!” Lần này cô bé lại kêu lên rồi tiếp tục cười khúc khích: “Nhắc anh chị làm cô dâu chú rệ. Miu sẽ nhắc hết lần này đến lần khác luôn.”

“Chú rể chứ.” Osamu lại nhắc.

“Chú rệ. Không, chú rệ.” Miu tập nhắc lại nhưng vẫn chưa được. “A. Cái này Miu vẫn chưa học được.”

Cứ như vậy cho đến giờ chúng tôi phải nói lời tạm biệt với bà để ra sân bay đón chuyến bay trở về Tokyo của mình. Ra đến cửa, bà và Miu ôm hôn tạm biệt lần cuối cùng, rồi khi đứng thẳng người dậy, dù là buồn như thế nhưng bà vẫn chẳng quên nhắc nhở tôi và Osamu nốt thêm một câu: “Hai đứa mau mà lấy nhau đi.”



“Miu đang bay trên trời ha chị Kumiko!”

“Suỵt!” Tôi đặt ngón trỏ lên miệng cô bé dặn: “Khi ở chỗ đông người thì không được lớn tiếng đâu nhé.”

“Tại sao lại không được nói lớn tiếng ở chỗ có nhiều người ạ?” Cô bé tròn mắt hỏi.