
niên thiếu của cậu ấy rồi lạnh lùng rũ bỏ tất cả khi trưởng thành. Mai nói với tôi, dù cho cô ấy có ở bên Phong bao lâu thì cũng không thể bằng thời gian cậu ấy có với tôi trong những năm tháng còn đi học. Bởi vì tôi là mối tình đầu của Phong. Tôi biết, mối tình đầu luôn là mối tình khó phai nhạt nhất trong lòng của mỗi người, là mối tình trọn đời không có giây nào là ngừng nhớ tới. Dù đau khổ hay vui vẻ, cũng luôn là những ký ức đáng để trân trọng trong đời. Nhưng tôi lại không phải kiểu người như thế. Tôi luôn luôn sống thực tế nhưng tôi cũng luôn tự cười với chính mình, tôi thực tế đến mức tôi không nghĩ rằng mình đang sống và đang yêu, giống như tôi là một cái thời khóa biểu, ngày hôm nay nhất định sẽ khác với ngày hôm qua và hoàn toàn không trùng với ngày mai.
- Tớ đã rất thích cậu, cũng đã rất yêu Dim, nhưng cậu xem, giờ tớ ở bên một người khác, cũng đã nghĩ về chuyện kết hôn. Chúng ta chỉ cùng rẽ chung một lối, đâu phải dừng lại hẳn, cậu cũng phải đi tiếp chứ? Cậu có thể thích tớ thì cũng có thể thích một người khác, cố chấp vẫn là điều không nên. Ba mươi tư tuổi rồi, cậu phải trưởng thành đi!
Tôi vỗ vào vai Phong mấy cái. Vốn định ôm lấy cậu ấy vỗ về nhưng lại thấy ánh điện từ trong nhà hắt ra, có lẽ Vương đã tỉnh, nếu anh ấy nhìn thấy cũng không phải là điều hay ho gì. Tôi biết vị trí của mình trong mọi câu chuyện, chỉ là có lúc tôi thích phóng túng rồi lại có lúc kiềm chặt bản than, ví dụ như lúc này.
Tôi gượng gạo nhoẻn miệng cười khi thấy ánh mắt của Phong nhìn tôi đã dịu đi, không còn quá bi lụy như ban nãy nhưng lại là ánh mắt của một người có những tâm tư không thể nào nói thành lời.
Mãi cho đến khi bóng lưng của Phong khuất sau những tòa nhà cao ngất, tôi mới chậm rãi thở dài. Câu nói cuối cùng của Phong trước khi tạm biệt tôi đã khiến tôi buồn bã. Buồn bã cũng chính vì quá thấu hiểu, cho nên buồn, cho nên không vui rồi thở dài. Cậu ấy nói: “Có thể cậu không cần nghe điều này nhưng… tớ yêu cậu, An ạ! Luôn luôn là như vậy, cả năm đó và ngay lúc này.”
Rốt cuộc những điều mà tôi thường chối bỏ chỉ là những điều tôi nghĩ là không đúng nhưng thực tế thì nó luôn đúng với người khác, chỉ sai với mình tôi.
“Ngày đó chúng ta đã đều có lựa chọn cho riêng mình. Và chúng ta đều chọn từ bỏ tình cảm của chúng ta. Chỉ là, thời gian để chúng ta nhận ra khác nhau thôi.”
Ngay khi tôi vừa có mặt tại công ty, hàng loạt con mắt đổ dồn về phía tôi với hơn nửa là sự dè bỉu đi kèm chút thích thú. Tôi đoán là họ đã đợi ngày này rất lâu, ngày mà họ được trông thấy tôi đang ở trên đỉnh cao trôi tuột xuống mà không có bất cứ cái gì để vịn vào.
“Xoạch!”
Một tập tài liệu vứt xuống trước mặt tôi. Tôi đưa tay ra lấy, nhìn nội dung trên tờ giấy kẹp ở ngoài.
- Tôi hy vọng là cô đã có một lời giải thích hoàn hảo cho tôi trong khi đến đây và ngồi thoải mái như vậy.
Amanda nhìn tôi với vẻ lãnh đạm thường thấy. Nếu tôi nói với bà ấy rằng trong suốt khoảng thời gian tôi ngồi taxi tới đây, tôi đã không dùng đến nửa giây để suy nghĩ về vụ kiện tụng thì liệu bà ấy còn giữ nổi vẻ bình tĩnh như bây giờ không.
- Sự thật là ý tưởng đó cháu đã nghe nó từ Phong.
Hai tháng trước, khi tôi đang bế tắc vì không thể tìm kiếm được ý tưởng cho chương trình phát sóng vào đêm Halloween thì Phong đã gợi ý cho tôi. Cậu ấy nói cho tôi đại khái về ý tưởng tổ chức một cuộc thi cho những nhà thiết kế không chuyên thiết kế ra những bộ quần áo ma quỷ để tạo ra hiệu ứng. Đó là một ý tưởng đơn giản nhưng sự tương tác là rất cao nên thu hút được nhiều người xem. Và đó cũng là tập có lượng người xem cao nhất trong vòng sáu tháng cuối năm của chương trình, dĩ nhiên tôi đã được thưởng lương cho điều này. Tôi đã đãi Phong một bữa cơm rất sang trọng cùng với một chầu bia vào một buổi chiều nào đó cậu ấy tự dưng thèm bia và nhớ tới tôi. Bởi vì khi tôi muốn ghi tên cậu ấy vào phần sáng tạo ý tưởng thì cậu ấy đã nói tôi nên ghi tên tôi vào đó với lý do tôi là người phụ trách cuối cùng. Và hơn nữa, còn vì chúng tôi là bạn, chúng tôi có thể chia sẻ cho nhau. Cuối cùng thì tôi đành ký tên tôi vào đó vì không muốn cuộc trò chuyện trở thành cuộc tranh cãi không đáng có.
- Giờ cô đang đổ lỗi cho người khác sao?
Amanda quay mặt lại, ánh mắt của bà ấy không thân thiện chút nào. Dường như có gì đó toát ra từ ánh mắt của bà ấy khiến tôi vừa nhận thấy đã muốn đóng băng hành động, còn không dám mấp máy môi.
- Nhân viên của tôi là những người dám chịu trách nhiệm cho những việc họ làm sai và cả những việc họ không làm sai, chỉ cần trên văn bản có chữ ký của họ. Tôi nghĩ là cô đã nghĩ về trách nhiệm của cô khi ký tài liệu đưa lên cho tôi.
Tôi mệt mỏi, đưa mắt nhìn xuống dòng chữ xiêu vẹo của mình trên tờ giấy rồi đưa mắt nhìn lên tên công ty kiện tôi: Style Jobs Entertainment.
Tôi ra về ngay sau khi rời khỏi văn phòng của Amanda. Bà ấy không nói gì với quyết định chịu trách nhiệm của tôi. Chẳng ai đoán được bà ấy đ