XtGem Forum catalog
Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325700

Bình chọn: 8.5.00/10/570 lượt.

dưng… ôm nó
vào lòng. Du Du khá bất ngờ, nhưng nó không muốn đẩy Đốc Long ra, giọng
nó run run:

-Cậu có thể thay đổi được không, nếu không giữ được Nhật Thy thì cậu vẫn còn có thể tìm kiếm được một người con gái khác cơ mà!

-Nếu có lý do nào ở lại, chắc chỉ có thể là vì cậu mà thôi!

-Tớ…tớ xem cậu là một người bạn tốt!

-Chính vì thế mà tớ phải đi, vì tớ…sợ sẽ thích cậu mất thôi.

Tiếng khóc của Du Du càng lớn hơn nữa, nó không muốn cậu ấy ra đi, nhưng lại
không thể làm gì được, vì rằng nó không thể để Đốc Long hiểu lầm tình
bạn mà nó dành cho cậu ấy, một tình bạn rất đặc biệt. Đốc Long mỉm cười, khuôn mặt lạnh như băng đã biến mất. Cậu ta đang ôm nó trong tay. Đốc
Long sợ rằng nếu ở lại nơi đây, cậu ta sẽ có tình cảm với Du Du như đã
từng có tình cảm với Nhật Thy, để rồi Nhật Thy cũng chỉ xem cậu ta như
một người bạn thân. Câu nói năm nào của Nhật Thy làm cậu ta đau lòng,
Nhật Thy đã chọn Thiên Tư, và bây giờ trong ánh mắt của Du Du, Đốc Long
cũng thấy hình ảnh của Thiên Tứ.

-Cậu ngốc quá, ta vẫn còn cơ hội gặp nhau mà. Tớ cũng chưa đi ngay được,
chắc phải đợi hết năm học này. Nhưng tuyệt đối cậu không được nói với ai biết, nhất là với INNO, có được không?

-Được, được, mình không nói..

Cả 2 đứa đều không để ý rằng có tiếng chụp hình từ phía xa xa…

***Du Du hầu như tránh mặt cả ThiêN Tư và Thiên Tứ, vì nó biết rằng gặp cả 2
người đều không nên. Ngoại trừ những lần dạy kèm bắt buộc phải gặp Thiên Tư, nó cố tạo cho mình vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc. Thiên Tư chỉ
lặng lẽ ngồi nhìn nó giảng bài, lòng cảm thấy rối bời, không biết nói
lời nào để nó bỏ qua. Thật ra DU DU cũng không để bụng, nhưng tiêu chí
của nó bây giờ là tránh xa cậu ta, để đừng đắc tội như lần trước. Lúc đó mọi người làm trong nhà đều xanh mặt lên vì nó. Chưa từng ai dám nói
năng với cậu chủ INNO như vậy. Du Du đã vô tình tạo nên một ấn tượng rất “anh hùng” trước mặt tất cả người làm trong nhà.

Còn về Thiên Tứ, nó chỉ tưởng trước đây là cảm giác của những tuổi mới lớn, rung động trước một chàng hotboy tốt bụng, cũng giống như những cô gái
khác trong lớp, mơ tưởng đến Thiên Tứ như thần tượng, và cảm thấy thích
nói chuyện với cậu ta, chỉ có vậy thôi. Nhưng dường như lần này nó có
thể cảm nhận được, là một cảm giác hòan tòan khác. Không phải thất vọng
khi thấy thần tượng của mình đã có bạn gái, buồn vài ngày rồi thôi, mà
là một cảm giác rất khó tả, nó đã khóc rất nhiều khi nghĩ đến cảnh tượng đó, hai người họ rất đẹp đôi. Đôi lúc nó cũng đã nghĩ rằng Thiên Tứ
thích nó, hôn lên trán nó hôm sinh nhật, giúp nó hết việc này việc nọ,
xuất hiện kịp thời khi nó cần, và luôn biết cách làm cho nó cảm động. Có lẽ nó quá mơ mộng, một người làm như nó lại dám mơ tưởng đến hotboy,
đến cậu chủ, thật chẳng ra gì, điều tốt nhất bây giờ nó có thể làm là
tránh mặt Thiên Tứ, để con tim bớt đau và tránh bị lầm tưởng như trước
đây.

Nó dạy học mà như người mất hồn, làm cho Thiên Tư cảm thấy rất lo, vì nghĩ lỗi của mình rất là nặng, nên cô ta mới thành ra như vậy đến mấy ngày
liền. Khi Du Du đứng dậy kết thúc buổi học, thất thểu đi ra phía cửa,
Thiên Tư mới lấy hết can đảm để gọi lại:

-Chuyện hôm trước,…

-Sao?

-Tôi không cố ý, vì tôi mà cô không được gặp ba mẹ…

-Tôi quên chuyện đó rồi, cậu cũng không cần phải áy náy, vì tôi là người làm của cậu cơ mà.

Nó nhấn mạnh chữ ”người làm” không phải để chỉ trích cậu ta, mà để tự nhắc nhở bản thân mình về khoảng cách với những cậu chủ ở INNO. Nó bước ra
khỏi phòng, làm cho Thiên Tư không những không bớt áy náy, mà lại còn
nặng nề hơn, vì cậu ta vẫn nghĩ đó là lỗi của mình.

- Du Du, xin lỗi.

NGày ngày khuôn mặt nó ỉu xìu, làm cho mọi người làm trong nhà cũng không
thể nào tươi cười được, không khí u ám của INNO Gia đã trở về lại như
trước. Thiếu tiếng nói cười, thiếu những câu hỏi ngu ngơ, thiếu những sự giúp đỡ hằng ngày của Du Du, thiếu những tiếng đổ bể do tính vụng về
của nó, mọi người dường như cũng mất sức sống hẳn. Nó đã nhờ chị Uyển
Thanh đổi cho nó công việc lau dọn ở phòng khách. Mỗi khi lau dọn, nó
nghe tiếng của cả 2 cậu chủ là nó vội vàng lẩn đi ngay để tránh mặt.
Hoặc vô tình thấy ở đâu đó là tìm ngay chỗ để trốn. Đến lớp, về nhà
dường như cũng như người mất hồn vậy. Tại sao lại trở nên như vậy, nó
đang nhấn chìm chính cuộc sống của mình chỉ vì thất tình. Bây giờ nó mới hiểu nỗi đau khổ của Đốc Long. Nhưng nó không thể tiếp tục như vậy
được, lúc nào cũng khuyên nhủ Đốc Long vượt qua, mà bản thân mình lại
không làm điều đó được, nó không còn là chính mình nữa. Làm thế nào để
có thể quay lại cuộc sống trước dây?

Thiên Tứ bước ra sân vườn sau, cậu ta dõi mắt về chiếc bàn quen thuộc, vẻ mặt có gì đó rất lạ, đã lâu rồi, không thấy bóng dáng, không nghe giọng nói của một ai đó, cảm giác thật là buồn…

***-Đốc Long, ta có thể nói chuyện một lát được không?

Đốc Long nhìn Nhật Thy ngay trước mặt mình đầy bất ngờ, phút chốc cậu ta quay lưng lại và buông ra câu nói cộc lốc:

- Có gì để nói?

Nhật Thy vội vàng kéo tay cậu ta lại khi Đốc Long đang định bỏ đi. Và ngay
chính không gian đó, Thiên Tư lại xuất hiện