Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325645

Bình chọn: 8.00/10/564 lượt.

Thiên Tứ đi vào trong, ánh mắt nó long lanh, và thầm
cảm ơn biết bao. Thiên Tứ lúc nào cũng tốt và luốn gây cho nó những bất
ngờ hạnh phúc. Hình chụp rất nhiều, lại còn có những đoạn quay phim mà
ba mẹ nó nhắn nhủ với nó. Ôi giọng nói quen thuộc của ba mẹ, Du Du nằm
dài ra và coi đi coi lại, cảm thấy rất là nhớ mọi người, nước mắt nó lại bắt đầu tuôn trào…

Gió nhẹ thoảng ra ngòai sân vườn, Du Du đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không
biết, Có tiếng bước chân phía sau lưng, Thiên Tư đang tiến lại gần, vẻ
mặt vô cùng hối lỗi. Cậu ta cũng không quên mang theo một chiếc chăn và
đắp lên người Du DU, ánh mắt nhìn nó đầy lặng lẽ, có thể lời này rất khó khăn khi nói trước mặt Du Du, cậu ta chỉ có thể thì thầm vào lúc như
thế này:”Xin lỗi…”

THẤT TÌNH LÀ VẬY SAO?

Giờ ra chơi, Du Du cố tình đi ngang sang A1, thập thò kiếm Thiên Tứ. Chiếc
điện thoại từ tối hôm qua vẫn chưa có cơ hội trả lại. Nhưng dường như
cậu ấy không có trong lớp. Du DU hơi thất vọng một chút, vì nó rất mong
được gặp mặt cậu chủ, Du Du thất thểu đi vòng vòng, mong rằng có thể bắt gặp cậu ấy ở đâu đó.

Thiên Tứ đang tiến về phía sân sau của trường, tay đút vào túi quần, cậu ta
bước đi rất dứt khoát và có khí thái. Chiếc bông tai một bên lấp lánh
lên cùng với ánh nắng buổi sáng, làm cho khuôn mặt càng trở nên mờ ảo và …rất là thanh tú, và đầy thu hút. Có thể nói Thiên Tứ bước đến đâu thì
những cô gái lớp khác sẽ ngả rạp hết theo hướng đi của cậu ta. Không bao giờ xuất hiện nụ cười ở trường, và lúc này cũng vậy vẻ mặt rất lạnh
lùng, dù cho người hẹn cậu ta ở đây là Nami Ánh LInh.

-Tớ biết cậu không thích mọi người bàn tán, nên hẹn cậu ra đây để đưa cơm hộp do tớ tự tay làm.

Ánh Linh đưa hộp cơm xinh xắn trên tay mình ra. THiên Tứ vẫn đứng lặng
thinh thờ ơ, tay không hề nhúc nhích, vẫn nằm yên trong túi quần. Sau
một khoảng không gian im lặng khá lâu, Thiên Tứ mới đưa tay đỡ lấy hộp
cơm.

-Được, lần này tôi sẽ nhận, nhưng lần sau đừng làm như vậy nữa, để mọi người khỏi hiểu lầm.

Nói rồi THiên Tứ lạnh lùng quay lưng đi mặc cho Ánh Linh đang đứng sững sờ
vì những lời nói vô tình kia. Vừa lúc đó, từ xa, Du Du đã thấy Thiên Tứ, nó vui mừng tiến tới, nhưng bước chân chợt khựng lại, toàn thân nó như
có một vật nặng ghì xuống, đến nỗi cảm thấy ngộp thở và nặng nề. Trước
mắt là một cảnh tượng đáng lẽ ra nó không nên chứng kiến. Ánh Linh từ
phía sau Thiên Tứ, kéo tay cậu ta lại, và bất chợt cô ta kiễng chân lên, giữ lấy khuôn mặt Thiên Tứ, và hôn vào môi của cậu ta….

Tòan thân Du Du nóng bừng lên, không vững được nữa, nó lùi lại, và vội vàng
quay lưng chạy đi thật nhanh để họ không nhìn thấy. Đến khi có chỗ để
nấp vào, nó mới có thể nhớ được những gì dang xảy ra. Tại sao con tim
lại đập liên hồi và mạnh đến như vậy, cảm thấy rất đau ở đó. Cảm giác
này là như thế nào, chẳng lẽ…đó là tình yêu sao?

Thiên Tứ vội vàng đẩy Ánh Linh ra. Giọng nói đầy tức dứt khoát.

-Cậu đang làm gì vậy?

-Chỉ muốn cậu cảm nhận thế nào thôi?

-Ngay từ đầu đã nói rõ ràng, vì cậu đang cần người an ủi, nên tôi đã trò
chuyện và cùng đến công viên, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ tới đó.

-Chẳng lẽ cậu không có chút cảm giác nào với mình?

-Ánh Linh, tôi chỉ xem cậu như một người em gái, và đừng làm như vậy một lần nữa, để cho chúng ta phải khó xử..

-Chẳng lẽ cậu đã thích người khác?

Thiên Tứ im lặng, cậu ta không nói gì thêm mà quay bước bỏ đi. Ánh mắt Ánh
Linh đang rưng rưng lên, vì cô vừa nhận một lời từ chối đầy đau lòng.
Chẳng lẽ, là một hotgirl mà cô phải thất bại lần thứ 2 trong tình yêu
hay sao?

DU Du bước lên sân thượng, tâm trạng nó đang bị xáo trộn lên tất cả, đây
là cảm giác gì vậy, tại sao lại rất khó thở và rất là đau…

-Cậu làm sao vậy?

Nó giật mình quay lại, Đốc Long xuất hiện ngay sau lưng, nó vội vàng giữ giọng nói như bình thường.

- À, không có chuyện gì, chỉ đang suy nghĩ thôi.

Nó nhìn Đốc Long đang trầm tư.

-Cậu lại có chuyện buồn à?

-Mình sắp sang nước ngoài du học.

-Hả, cái gì?

-Mình làm thủ tục sắp xong rồi.

-Cậu không đùa đó chứ, tại sao?

-Gia đình mình muốn mình học thêm nhiều kĩ năng mới ở bên nước ngoài để sau
này kế nghiệp gia đình, với lại ba mình đang ở bên đó...

DU Du nắm chặt lấy vai Đốc Long, lay lay như không tin vào tai mình,

-Có phải vì chị Nhật Thy không?

Đốc Long không trả lời, ánh mắt cậu ta nhìn ra xa xăm. Khoảng không gian im lặng của 2 đứa chính là câu trả lời.

-Đúng, mình đi vì mình không thể đối mặt với 2 người họ. Hôm sinh nhật của
Thiên Tư và Thiên Tứ là buổi gặp cuối cùng với những người bạn ở Itê.

-Cậu đừng trốn chạy, tớ với cậu chỉ mới bắt đầu là bạn chưa đựơc bao lâu.
Cậu hãy chiến đấu vì bản thân mình đi chứ, cậu còn chưa nói với chị Nhật Thy là cậu vẫn còn thích chị ấy mà?

Mắt DU Du bắt đầu rưng rưng, nó không biết vì sao mình lại khóc, khóc vì
Đốc Long thật cô độc, khóc vì Đốc Long đã không dám giành lấy Nhật Thy,
và khóc vì nó cũng giống Đốc Long, không dám nói lòng mình với Thiên Tứ. Tại sao 2 đứa cô đơn như nó và Đốc Long lại có một kết cục như vậy. Đốc Long lấy tay gạt nước mắt đang vương trên mặt nó, rồi bỗng


Teya Salat