pacman, rainbows, and roller s
Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325654

Bình chọn: 7.5.00/10/565 lượt.

n đó nắm chặt tay ai và dựa vào ai!

-Cô đừng… nói … nữa.

-Nhìn cậu khỏe mạnh như vậy, có ai ngờ lại là người nhát gan nhất trên con
thuyền đó. Lúc đầu tôi cũng sợ và định hét lên, nhưng thấy cậu hét to và sợ đến xanh cả mặt, tôi và mấy người chơi khác cười muốn vỡ rốn trên đó luôn.

-Tôi xin cô đó.

-Hóa ra cậu cũng có điểm yếu, nếu đem chuyện này dán lên bản tin trong trường không biết các fan của cậu sẽ phản ứng ra sao?

Thiên Tư bỗng quay phắt người lại nắm lấy vai Du Du rồi đẩy vào thân cây,
hành động quá nhanh, và bị va mạnh vào cây nên Du Du cảm thấy đau vô
cùng.

-Cô có thôi đi không?

Mắt Du Du trố tròn vì ngạc nhiên vì sự tức giận bất thình lình của cậu ta.
Thiên Tư cũng đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở to đáng yêu kia,
cảm giác hồi hộp rất lạ kì, không hiểu sao tim cậu ta lại đập nhanh đến
như vậy. Thiên Tư nới lỏng tay, Du Du vội vàng thoát ra, xoa xoa lấy cái vai bị cậu ta nắm rất chặt.

-Cậu làm tôi đau đó, tôi muốn về nhà!

Thiên Tư nãy giờ cũng đang bối rối, nhưng định thần lại, cậu ta phát biểu một câu lãng nhách:

-Tôi muốn ăn kem!

-Cậu định hành hạ tôi đến bao giờ nữa đây?

-Đến khi nào tôi thích.

-Cậu…cậu…

-Vậy cô có đi mua không?

-Kem gì?

-Kem mà con trai thích ăn.

Du Du liếc một cái nhưng biết sẽ không làm gì được, nó đứng dậy bỏ đi
trong tức giận. Còn Thiên Tư thì ngồi phịch xuống ghế đá, tay đưa lên
tim, cố nhớ cảm giác lúc nãy.

-Trời ơi, không ngờ trò chơi cảm giác mạnh lại đáng sợ như vậy.

Du Du trở về, trên tay cầm cây kem, tiến đến gần Thiên Tư. Cậu ta định đưa tay ra nhận, nhưng chưa kịp thì Du Du đã đưa lên và mút một cái.

-Gì vậy?

-Thì cậu bảo mua loại kem con trai thích ăn.

-Đúng vậy!

-Theo tôi thấy thì con trai hầu như không thích ăn kem, vì con trai rất ghét ăn ngọt, vì vậy lần này cậu nhịn đi.

Thiên Tư tự dưng bị á khẩu, vì những điều của Du Du rất có lý.

-Giờ thì về được chưa?

-Chưa, tôi đang muốn đi ăn tối.

-Cậu đừng có vô lý như vậy, cũng hết giờ làm rồi, cậu trả thù tôi như vậy cũng đủ rồi, tôi không muốn đi chung với cậu nữa.

-Thì đi ăn bữa tối xong rồi về, cô không đói à?

Hai đứa bước vào quán ăn ven đường. Thiên Tư có vẻ như rất thích thú, vì
đây là lần đầu cậu ngồi quán lề đường. Thái độ y hệt như trẻ con, cứ
ngoái đầu ngắm hết thứ này thứ nọ, như là những thứ lạ lùng lắm. Trông
thật đáng ghét. Khi món ăn được dọn ra, cậu ra ngồi ăn ngon lành, cảm
giác rất là sung sướng.

-Nói thật với cô đây là lần đầu tiên tôi ăn mấy món ăn rẻ tiền mà ngon như vậy.

-ừ!

-Cô phải nói là “dạ” chứ, người hầu!

-Dạ!

-Đây cũng là lần đầu tôi ngồi ở vỉa hè như vậy, lỡ có ai trong giới làm ăn
mà phát hiện cậu chủ nhà INNO ngồi đây thì tôi chết chắc!

-Dạ!

-Sao cô như cái máy vậy.

-Tôi không có gì để nói và cũng không muốn nói với cậu.

-Vậy thì cô ngồi nghe tôi nói thôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi uống nước bằng lon ở công viên.

-Và cũng là lần đầu tiên chơi trò chơi cảm giác mạnh.

Nói đến đây thì Thiên Tư không dám đả động đến nữa, nhớ đến cảnh mất mặt lúc chiều, thật là không thể biết giải thích thế nào…

-XOng rồi, cô thanh toán đi.

-Tôi làm gì còn tiền!

-Đừng đùa nữa.

-Suốt từ chiều đến giờ tôi đã mua nước, chơi trò chơi, mua kem. Bây giờ trong người không còn đồng nào hết.

-Vậy phải làm sao bây giờ?

-Tại sao cậu không trả tiền?…* 10 phút sau:

Du Du hậm hực, lau mồ hôi trên trán, nhìn Thiên Tư đang ngồi chễm chệ trên ghế ngắm nghía mọi thứ, trong khi nó phải ngồi rửa đống chén bát cao
ngất ngưởng. Thật là vô lý khi mà cậu ta đòi vào ăn, mà người lãnh hậu
quả lại là nó. Cũng may mà chủ quán không ác đến nỗi nào, chỉ bắt phạt
tụi nó rửa hết đống chén bát. Mà cậu ta là cậu ấm nhà INNO, sao lại có
thể đụng vào mấy việc này. Càng nghĩ nó càng cảm thấy bực tức, cái tay
vùng mạnh xuống, xà bông trơn làm cái chén rớt xuống nghe cái “Xoảng”
rất to, khiến ánh mắt hình viên đạn từ nhiều phía đang hướng về nó, Du
Du vội vàng cúi mặt xuống, run sợ thu dọn hậu quả trong tiếng cười khúc
khích của một tên đáng ghét.

-Bây giờ thì về được chưa?

-À, ừ, được rồi.

Thấy vẻ mặt khó chịu của Du Du, Thiên Tư phải vội vàng đồng ý. Dù gì hôm nay cũng hành hạ cô ta thế là đủ rồi.

-Trời ơi, tuyến xe buýt về nhà đã hết rồi.

-Ai nói với cô là tôi sẽ đi xe buýt?

-Vậy thì về bằng cách nào?

-Thử vẫy taxi xem sao.

Du Du ngại ngùng bước ra vẫy taxi, còn Thiên Tư chỉ biết đứng cười nhìn cử chỉ luống cuống lần đầu gọi taxi của Đồ nhà quê này. Nhưng kì lạ thay,
không có chiếc taxi nào ngừng lại, mà còn nhìn tụi nó bằng ánh mắt đầy
thờ ơ, lạ lùng. Du Du cố sức vẫy nhưng dường như vô ích.

-Sao kì lạ vậy, chẳng lẽ họ biết ta không có tiền?

-KHông phải vậy đâu, vì tôi và cô đều mặc đồng phục học sinh…

-Vậy thì sao?

-Bây giờ cũng đã tối rồi. Một trai một gái mặc đồng phục, lại đi chung với nhau như vậy, họ không muốn nghĩ xấu cũng không được.

-Cái gì, tôi với cậu…

-Tôi sẽ gọi điện cho người đến đón.

Thiên Tư móc trong túi quần ra, nhưng vẻ mặt lại thay đổi nhanh chóng, lục
hết túi quần này đến túi quần nọ, cậu ta mới chợt nhớ ra là để trong cặp trên xe lúc chiều. Cậu ta n