
hư hôm đó là do…
_Bắp đây!!! Bắp đây!!!- cô chủ quán đem hai trái bắp nướng nóng hổi ra, thơm nức mũi.
_Dạ, cảm ơn cô.- Minh Anh nói
_Chà chà, con gái lễ phép như vậy giờ khó kiếm lắm, ráng mà giữ nha cậu.- cô chủ quán nhìn tui rồi cười.
Tui cũng đành ngậm miện thôi, còn Minh Anh thì cứ nhìn tui cười tủm
tỉm. Đã khó giải thích cho nhỏ rồi, bây giờ lại càng khó hơn nữa….
Không nói gì, tui ngồi đó suy nghĩ, hai đứa ngồi đó ăn bắp. Trời mưa lạnh mà ăn bắp nóng, ấm bụng quá.
Thấy trời bớt mưa, tui tính tiền, rồi chở Minh Anh về. Cố gắng đạp thật nhanh, gần sáu giờ rồi! Không về đúng giờ là ăn hành với má mệt nghỉ.
Quên bẵng luôn chuyện giải thích với Minh Anh.
_Làm gì chạy nhanh dữ vậy?
_Trễ giờ rồi.
_T bận à?
_Không trễ giờ qui định, đi chơi lố giờ rồi
_T à…
_Gì?
_Thật ra…ừm…mình có bạn trai rồi…- nhỏ lí nhí
_Ế ế ế!!!!- tui thằng xe lại cái két.
_Sao vậy? Giận mình à?- nhỏ giật mình
_Sao không nói sớm?
_Mình….xin lỗi…
_Thôi, không có, cái đó cũng không phải thư của T gửi.- tui thở phào nhẹ nhõm
_Ủa? Vậy là của ai chứ?
_Thằng hồi nhìn bạn không chớp mắt đó, nó viết thư, nhờ T gửi giùm mà không kí tên.
_Hả? Làm mình tưởng….- tới đây, giọng nhỏ bỗng chùn xuống
Không nói gì thêm, tui đạp xe thật nhanh.
_Nè, nè, quẹo vô đây nè.- Minh Anh kêu
_Ờ….
Hóa ra nhà Minh Anh ở gần nhà bé Trang. Chắc là hàng xóm nhau.
_Thôi, chào T, mình vô nhà nha.- nhỏ vừa nói vừa vẫy tay chào, rồi chạy vô nhà.
_Chào.
Xong, tui đạp xe đi, lòng thanh thản, vậy là mình không sao hết, mình
hông làm gì có lỗi với Linh hết…thiệt là sung sướng quá!!!
Đạp xe
về, tui chạy ngang qua nhà bé Trang. Tui sững lại, dừng xe ngay tấp lự.
Chuyện gì đang xảy ra? Sao….sao…bé Trang lại quì trước cửa nhà vậy…Đứng
ngoài cổng nhìn vào, tui có thể thấy tay chân bé đầy lằng ngang dọc, bầm tím….tim tui bắt đầu đập nhanh, thở gấp..
_Con khốn!!! Mày đi ra khỏi nhà tao ngay lập tức!!! Không nghe lời tao
là tao đánh chết hai mẹ con mày!!! Đánh chết cả con chị của mày nữa!!!
Nghe tiếng quát, tui giật mình, nhìn vào, một thằng trẻ măng, chừng hai mươi mấy, tay nó đang cầm cây mây. Bé Trang thì quì ở đó, cúi gầm mặt.
Cái gì đang diễn ra vậy?
Nó cầm cây mây, nhịp nhịp lên mặt sàn rồi
“Vụt!!!”. Thằng khốn đó đánh bé Trang một cây vào ngay bả vai. Bờ vai bé xíu đó sao mà chịu nổi. Bé Trang sụp xuống ngay, tay vịn chặt vai, rũ
rượi. Rồi như chợt hiểu ra, mấy vết bầm chằn chịt đó, những vết thương
đó, tất cả đều do thằng đó gây ra…
_Cái thứ như mày nên đi chết
đi!!! Sống ở đây làm chi để chật đất!!!- nó thẳng tay vụt thêm mấy cái
nữa vào đùi Trang. Miệng thì chửi không ngừng. Bé Trang đau đớn, quằn
quại, hai hàng nước mắt bé chảy dài…Cái chuyện quái này diễn ra bao lâu
rồi chứ…tui đứng đó, hai tay bấu chặt vào tay lái xe đạp.
_Con
ơi..! Con tha cho em nó đi!!! Em nó còn nhỏ, tha cho nó đi!!!- mẹ của bé Trang từ trong nhà chạy ra, đã giùm bé mấy cây rồi phủ phục, quỳ ở đó
mà che chắn cho bé. Bác ấy rơm rớm nước mắt.
_Mẹ con mày! Biến hết đi, tao sai nó đi mua rượu mà không mua dám cãi lời tao à?!!- thằng khốn đó chửi bới
_Mua về để mày uống rồi mày đánh vợ mày à?!- Mẹ bé Trang hét lớn
_À! Ra là mày cũng dám cãi lời tao nữa à?! Cãi nè, mụ già! Dám cãi à?!- Mỗi từ “cãi” của nó là một cây mây vụt xuống tấm hai thân nhỏ bé của mẹ con bé Trang. Ba bé đâu mà lại để thằng khốn này làm vậy?!
_Thôi
mà anh! Anh muốn uống thì để em mua cho! Anh tha mẹ em với em em đi!!!-
bà chị của Trang, tui đã gặp qua một lần, mang cái bụng bầu mà ráng níu
kéo không cho thằng chồng khốn nạn tiếp tục đánh mẹ và em.
_Mày tránh ra!- thằng đó hất ngã cả vợ mình, người mang trong mình giọt máu của nó.
Chị của bé Trang ôm bụng nhăn nhó. Thằng đó vẫn tiếp tục đánh mặc cho
bé Trang với mẹ gào khóc. Mấy người hàng xóm chạy ra, chỉ đứng nhìn, còn cười nữa, họ coi đây là trò vui, thú tiêu khiển của họ à? Trái tim bị
con gì ăn mất rồi à? Một thằng choai choai, móc cái củ khoai tây của nó
ra quay phim. Hàm răng nghiến kèn kẹt, não tui như muốn nổ tung
ra…..hàng xóm sống với nhau mà vậy sao? Không lấy được một người can ra, cũng không ai báo chính quyền…Bây giờ nếu tui xách xe ra về thì không
bằng súc vật. Suy nghĩ kĩ rồi, thà làm trẻ trâu chứ không làm súc vật.
Dựng lại xe, tui bước tới trước cổng nhà bé Trang, kế bên có đống gạch
xây, thuận tay, tui cầm luôn hai viên. Đẩy cổng đi vô một cách tự nhiên, tui giấu hai viên gạch sau lưng, từ từ bước vào nhà bé.
_Thằng kia!!! Mày đi đâu?! Biến ra khỏi nhà tao!- nó quát
Tui cứ bước tiếp, lúc này bé Trang ngước lên nhìn tui, ánh mắt của bé
chứa đựng đầy sự sợ hãi. Rưng rưng nước mắt.Đầu tóc rối bù, thân thể
loan lỗ thương tích. Còn đâu cô bé xinh tươi ngày