
ùng Lâm thổn thức
-Khang Vĩ…tôi xin lỗi….đừng…đừng…đừng bỏ …tôi …tôi lại…
Ann bàng hoàng, cô như không tin vào tai mình. Trong cơn mê sảng Tùng Lâm khẽ gọi tên một người con gái khác, không phải tên cô.
Vô hồn.
Thẫn thờ.
Bàng hoàng.
Mặc cho nước mắt đang rơi trên mặt mình, mặc cho những sợi tóc bết lại trên má mình, mặc cho mình tay đang bưng khay đá lạnh để chườm cho hắn. Cô
đứng im.
Ann đứng im cho tim mình rỉ máu, cô không biết làm gì hơn. Đờ đẫn.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, bà bác sĩ già lật đật bắt máy.
-Alô…
-Cô à, con là Khang Vĩ, cô có rảnh không con muốn gặp cô.
Trong tiếng nhạc ru dương của một bản nhạc Trung Quốc, tại một góc của quán caffee, có hai người đang nói chuyện.
-Cô à, con nghe cả về chuyện của ba và anh hai con rồi ạ. Cô ơi, ba con phải làm sao mới sống được, cả anh hai con nữa cô.
Khang Vĩ nhìn bà bác sĩ già đang chậm rãi nhấp từng ngụm caffee, loại số 8 của Trung Nguyên, loại caffee bà thích nhất.
Hồi lâu, bà đưa mắt nhìn nó.
-Khang Vĩ à, chuyện này không thể làm gì khác được đâu con ạ. Ba con nếu không tìn được thận và gan thay thì cô e rằng…
Bà không nói tiếp mà bỏ lửng câu nói. Trong lúc này đây bà rất hiểu tâm
trạng của nó nên không muốn nó đau lòng thêm. Bất chợt, dù thoáng qua
nhưng bà cũng đã kịp nhận thấy, tia lửa bừng sáng trong mắt nó.
-Cô, con sẽ thay thận và gan của con cho ba, còn…còn…anh hai…
Nó nhìn bà, giọng buồn não lề nhưng rứt khoát.
-Con sẽ thay tim mình cho anh hai, con muốn anh hai sống. Được không cô ?
Bà bác sĩ già đánh rơi cốc nước đang uống xuống sàn nhà, chiếc cốc vỡ tan
tành, nước bắn tung toé, những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn tung tăng đuổi nhau chạy khắp sàn nhà.
Không gian im lặng của góc quán nhỏ bỗng nhiên bị khuấy động. Những ánh mắt tò mò, những cái nhìn ái ngại thậm chí là
xuýt xoa. Từ lâu rồi, mỗi khi đến quán caffee này, những ánh mắt ngưỡng
mộ lẫn ganh tỵ đều thi nhau tìm điểm đến là nó. Khi đó, những cô tiếp
viên đều trở lên lịch sự, nhã nhặn thấy sợ. Các cô rất chăm chỉ đi lại
và tạo dáng trước mặt nó. Lúc này đây cái hành lang nó ngồi giống như
một sàn diễn thời trang chuyên nghiệp. Chỉ cần thấy nó hơi xoay người
lại là các cô đã chạy xúm lại, vồn vã hỏi thăm xem nó có cần gì không.
Cũng đã có lần một anh chàng đã hắt cả cốc nước vào mặt cô bạn gái vì cô ta ngồi cạnh mình nhưng mải mê liếc mắt nhìn nó.
Các cô phục vụ
thấy sự việc như vậy thì vui ra mặt. Không cần để ai nhắc nhở cũng đã
lăng xăng chạy lại dọn dẹp. Một cái cốc vỡ mà có tận sáu cô phục vụ cùng dọn. Không chỉ vậy, ngay cả bà chủ quán cũng xuất hiện và dọn cùng
–điều vô cùng hi hữu từ khi cái quán này được mở ra.
Bà chủ quán
caffee này tuy đã ngoại tứ tuần nhưng trông bà vẫn còn rất tươi, hơn nữa lại rất xung sức. Bà vội vàng lấy giấy lau giầy cho nó, rồi thì làm như trượt tay, bà đưa tay bám lên đùi nó để lau gầm ghế. Nó cảm thấy không
tiện chút nào, nhưng những gì nó quan tâm lúc này đó không phải là việc
ai đang bám lên người nó mà là việc nó phải chết để anh hai được sống.
-Con nghĩ kỹ chưa ?
Bà bác sĩ hỏi nó, tay bà vẫn chưa hết run.
-Con nghĩ kỹ rồi cô ạ, con không ân hận đâu.
Nó nhìn bà buồn bã.
-Má con đã hi sinh để bảo vệ con, lẽ nào con…
Nó nghe bà nói thì cúi gầm mặt xuống đất.
-Cô à, má con vì thương yêu con nên hi sinh để bảo vệ con. Nhưng con biết,
má con cũng thương yêu anh hai, thương…thương cả…cả ba con nữa.
Nó nhìn bà, không thấy phản ứng nên nói tiếp.
-Con nghĩ rằng nếu là má con, chắc má cũng làm vậy. Cô giúp con nhé?
Nó nhìn bà bằng ánh mắt van nài.
-Con nghe này, cô nghĩ rằng con chưa cần biết nhưng chuyện thế này rồi thì con nên biết.
Bà dừng lại lấy hơi rồi nói một lèo.
-Con cũng đang bị bệnh rất nặng, cô cũng không thể làm gì hơn được. Con đang có một khối u trong não. Do đó lúc này nếu can thiệp vào thân thể con,
co e rằng con không thể chịu đựng được. Anh hai con có thể sống được 5, 6 tháng nữa, con cũng có thể sống được như vậy, thậm chí lâu hơn nhiều,
nhưng nếu bây giờ mà con định cho đi thận và gan của mình thì thời gian
sống của con sẽ giảm đi rất nhanh, cô nghĩ…
Bà không nói nữa, mặc
cho nước mắt của mình lăn dài trên má. Bà ngày xưa đã không cứu được
người bạn đáng thương của mình, giờ đây lại không thể cứu được giọt máu
của chính cô ấy, bà đau lòng đến nhường nào.
Cậu ta bước vào quán
định mua một chai nước uống, sau khi chơi thể thao xong cậu thường uống
rất nhiều nước. Tiếng cốc vỡ khiến cậu giật mình. Đập vào mắt cậu là
hình ảnh thân thương mà cậu luôn mong muốn được nhìn thấy.
Tiến lại gần, chỉ muốn được nói chuyện, được tỏ ra quan tâm.
Choáng.
Loạng choạng.
Cậu bàng hoàng, không tin vào tai mình nữa.
Cậu sợ hãi tột độ. Thay vì lấy chai nước ưa thích cậu chọn lấy