
cửa phòng.
( Từ giờ, mình làm truyện này thành truyện gay nhé, để cho mọi người hiểu được người đồng tính )
Nhân vật chính sẽ là con trai
Tùng Lâm quay ra thì ông quản gia đã đợi ở đó từ khi nao không biết. Không nói không rằng hắn vào xe rồi ra lệnh
cho xe tiến thẳng chạy theo con đường mà lẽ ra hắn ta phải đi từ lúc
nãy. Đau khổ.
Dường như lúc này đây hắn mới thấy sợ, không khí
trong xe ấm áp đến lạ mà sao người hắn như đang run lên. Gì chứ, ai
chết, không đúng? Tối vừa gọi điện mà, sao lại vậy? Hàng trăm câu hỏi
đang đổ lên đầu nó như những nắm chỉ rối khó gỡ ra.
Chiếc xe lao nhanh trong đêm, không đầy 15p sau nó đã dừng trước cổng một ngôi biệt thự sang trọng.
Hắn lao xuống chạy như bay đến trước cổng.
Khóa ngoài.
Sao lại thế, hắn đập cổng thình thình như muốn phá tan nó ra nhưng vô vọng.
Nhấn chuông. Một lần…hai lần…ba lần…Cũng không thấy bà Lan hay bất kỳ ai ra
mở. Thất vọng tràn chề, hắn khuỵ xuống. Mưa đã tạnh lúc trước bây giờ
bất chợt reo hò đổ xuống cùng lúc. Quá sức vì phải chạy trong lo lắng và tuyệt vọng, quá sức vì những gì hắn mới nghe được, quá sức vì hắn không thể chịu đựng được thêm nữa.
Hắn ngất.
Hắn ngất mà không
biết rằng, hôm nay bà Lan ốm nên không mở cửa, hắn ngất mà không biết
rằng cánh cổng to nhà nó lúc nào cũng được khóa ngoài…
Sau khi
đánh răng rửa mặt, nó đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài. Anh hai vẫn đang
nằm trên giường trông anh như đang ngủ. Tiến lại gần định bụng sẽ chọc
tức anh nhưng nó chợt nhận thấy khuân mặt anh nhìn có chút gì đó khác
thường. Mặt anh trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền. Nó lay người anh nhưng
không có phản ứng. Toàn thân Khương Vĩ lạnh ngắt.
Hốt hoảng, nó
lay mạnh, vừa lay vừa gọi nhưng Khương Vĩ không tỉnh lại. Không chần
trừ, nó lấy chăn bọc cơ thể anh lại rồi bế chạy xuống cầu thang. Không
hiểu sao lúc này đây nó lại khỏe đến vậy.
Chiếc xe cấp cứu lao nhanh trong mưa.
Tại phòng chờ, nó lo lắng nhìn chị hai. Không hiểu sao nhìn thấy chị nó lại muốn khóc. Nó sợ hãi. Nó không biết phải làm sao nữa, nó không thể tin
được những gì vừa nghe thấy.
-Chuyện này là sao hả chị? Không phải sự thật đúng không? Chị nói đi, nói là không phải sự thật đi.
Khả Chi nhìn nó, với cô sự đau khổ này còn tăng gấp bội, với nó chỉ là ba
và anh hai, còn với cô thì khác. Với cô lúc này đây cả ba người thân yêu của cô đều đang đứng trước lưỡi hái của thần chết.
Ba đang phải
chạy thận. Nếu trong thời gian tới, nếu không thay thận được có lẽ ông
sẽ chết. Đây là kết quả sau nhìêu năm ông uống rượu như nước lã. Không
chỉ có vậy, bác sĩ còn phát hiện gan ông cũng có chiệu trứng của bệnh sơ gan, có thể dẫn đến ung thư gan. Vì quá đau khổ mà chuyện này cô không
nói cho ai biết, ngay cả Khương Vĩ. Giờ đây hai đứa em trai của cô cũng
vậy. Từng đứa, từng đứa đang được thần chết chấm điểm vậy hỏi cô làm sao chịu đựng cho được.
Không biết làm gì hơn, cô ôm chặt nó vào long mình.Những người có mặt đó không ai cầm lòng được.
Bất ngờ nó nói nhỏ vào tai chị mình như đang thì thầm.
-Chị yên tâm đi, không ai làm sao đâu, em sẽ không để chuyện đó sảy ra đâu. Chị tin em nhé.
Khả Chi ngạc nhiên trước câu nói của nó, cô đẩy vai, nhìn đứa em mình. Cô
không hiểu nó đang nói gì và rồi cô cho rằng đó chỉ là lời động viên
thong thường nên cô nhìn nó cười âu yếm. Cô đâu biết rằng sau này bản
thân cô phải ân hận vô cùng vì điều này.
Hắn nằm mê man trên
giường, người sốt cao, toàn thân đôi khi muốn co giật. Khỏi phải nói, cả nhà hắn lo lắng vô cùng. Ann cũng vậy. Cô không thể hiểu tại sau chỉ
sau một đêm mà hắn trở lên như vậy. Hắn nằm ly bì, người mềm nhũn ra
không còn sức sống. Đôi mắt khép chặt, khuân mặt tái nhợt. Lúc này đây
Ann ân hận vô cùng, cô nghĩ rằng nếu không vì cô nghĩ ra cái trò ngắm
sao, ngắm trăng kia thì hắn đâu ra nông nỗi này.
Cô đưa tay sờ nhẹ lên chán nó, vẫn sốt cao. Má Tùng Lâm nói, nó đang bị một cú sốc nặng
mà nguyên nhân vì sao thì chính bà cũng không biêt. Giờ đây nó như người đang sống thực vật, không biết gì cả. Quanh người nó toàn là một đống
dây rợ lằng nhằng trợ giúp cho sự sống của nó.
Ann đau khổ nhìn
người con trai cô yêu thương đang vật lộn với bệnh tật. Suốt đêm hôm qua cô gọi hắn, cô hét lên vậy mà hắn cũng không tỉnh lại. Đau khổ, những
giọt nước mắt của cô lăn dài trên má, rơi lã chã xuống ngực hắn. Cô vòng tay ôm trọn hắn trong lòng mình, ngẹn ngào.
Bất chợt hắn co giật, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Lúc này đây trông hắn như đang bị ai tra
tấn thậm tệ. Ann vội vàng lắc mạnh hai vai hắn nhưng hình như không có
tác dụng gì. Hắn vẫn như vậy, nước mắt hắn bắt đầu ứa ra trên khuân mặt
khôi ngô. Những giọt nước mắt chảy dài trên khuân mặt đầy nam tính của
hắn càng khiến cho hắn trông như đau khổ hơn.
Ann nhìn chân chân vào đó, trong lòng cô như có ai đó xát muối. Cô khóc thành tiếng.
-Xin lỗi…xin lỗi…tôi…tôi sai…sai rồi.. T