Nét Cười Nơi Ấy

Nét Cười Nơi Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323943

Bình chọn: 10.00/10/394 lượt.

huynh Quyết nên không thấy được vẻ mặt của anh lúc đó. Dù nghe lời nói đầy thành khẩn nhưng Thẩm Thanh vẫn cười nhạt đáp:

“Anh sai chỗ nào?”

Thái độ của Khuynh Quyết ngày hôm qua, cô không dễ dàng bỏ qua được.

“Lẽ ra anh nên sớm nói cho em biết chuyện của anh và Dụ Cẩn Quỳnh.” Hứa Khuynh Quyết nói.

“Vậy tại sao anh không nói?”

“Anh nghĩ chuyện đó không quan trọng.” Đây là lời nói thật lòng của Hứa Khuynh Quyết, nhưng anh lại quên rằng đó chính là chuyện nữ giới luôn quan tâm.

Thẩm Thanh nhướn mày, chợt nhớ lại tối qua trong lúc đôi co với Hứa Khuynh Quyết, chính cô đã nói câu y như vậy.

“Thật sao? Còn gì nữa không?” Thực ra điều mà cô giận nhất lại không phải chuyện đó.

Hứa Khuynh Quyết thở dài, mắt lim dim, “Anh muốn xin lỗi vì thái độ của anh hôm qua”.

“Đúng rồi đó!” Thẩm Thanh lạnh lùng nói, “Anh còn nói không thích em nữa cơ đấy!”

“Anh không có ý đó.” Biết rõ Thẩm Thanh đang cố ý hiểu sai câu nói tối qua, Hứa Khuynh Quyết cố gắng phân trần.

“Anh không nói là anh không thích em.”

“Nhưng em nhớ rõ là như vậy”, Thẩm Thanh bắt đầu tức giận nói, “Anh nói không thích em, nói không thích em thăm dò anh, lại còn tỏ vẻ lạnh lùng giáo huấn em nữa…”

Hứa Khuynh Quyết chau mày, đợi cho cô xả hết nỗi bực dọc, anh tựa vào cánh cửa, rồi nói:

“Tóm lại là anh không tốt. Sáng nay Man Lâm đến, anh mới biết trên cổ áo có vết son môi.”

“Ừm!”

“Lúc Dụ Cẩn Quỳnh đi có ôm anh một lát, chắc là do cô ấy để lại.” Hứa Khuynh Quyết nói xong, tựa vào bên cửa, khẽ thổi phù một tiếng.

“Thế sao? Thế anh bảo lúc đó em không nên phản ứng như vậy, có đúng không?” Thẩm Thanh quay đầu lại, nhìn anh hỏi.

Hứa Khuynh Quyết thẳng thắn nhận lỗi, cơn giận cửa Thẩm Thanh cũng tiêu tan ngay sau đó. Bây giờ trông thấy sắc mặt nhợt nhạt, hết sức mệt mỏi của anh, cô không khỏi mềm lòng. Thẩm Thanh phủi tay đứng dậy, nhẹ bước đến, dìu lấy cánh tay của Khuynh Quyết.

Hứa Khuynh Quyết chủ động đưa tay ra, ôm cô vào lòng, thì thầm:

“Em không giận nữa chứ?”

“Ừm.” Thẩm Thanh ôm anh chặt hơn chút nữa, “Khuynh Quyết! Em cảnh báo anh, nếu sau này còn như thế với em, em sẽ không cho qua như lần này đâu”.

Hứa Khuynh Quyết tựa hẳn lưng vào tường, tay mân mê mái tóc của Thẩm Thanh, gật đầu đáp:

“Anh và Dụ Cẩn Quỳnh từ lâu đã không còn gì rồi. Vết son đó là ngoài ý muốn. Sau này, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”

“… Em chưa từng nghi ngờ anh.”

Thẩm Thanh ngẩng đầu cười đáp. Với cô mà nói, nghi ngờ lòng chung thủy của Hứa Khuynh Quyết không chỉ là sỉ nhục anh mà còn sỉ nhục cả cô nữa.

“Sao?”

“Em biết đó là ngoài ý muốn.” Thẩm Thanh nói, lấy ngón trỏ làm cử chỉ vẽ lại trên cổ áo anh. “Em chỉ buồn khi thấy trên người anh có dấu vết của cô gái khác.”

Hứa Khuynh Quyết sững lại, anh ấn nhẹ cằm vào trán Thẩm Thanh, nghĩ một lúc rồi nói:

“Từ sau anh không mặc cái áo đó nữa là được chứ gì.”

Thẩm Thanh cười thành tiếng, ôm cổ anh, “Anh đâu cần phải đến mức ấy!”

“… Em vừa làm gì ở trong đó vậy?” Hứa Khuynh Quyết lại hỏi.

“Em thu dọn đồ đạc.”

“Đi đâu?”

Thẩm Thanh cảm thấy bàn tay anh siết chặt hơn, khẽ mỉm cười, “Có đồng nghiệp ở cơ quan hỏi mượn em ít tư liệu, em thu xếp lại để mai đưa cho họ”.

“…”

“Có cần ngồi nghỉ chút không?” Thẩm Thanh cảm thấy Hứa Khuynh Quyết dồn hết trọng lượng lên cơ thể cô.

Khuynh Quyết lắc đầu, im lặng một hồi lâu rồi mới khẻ nói:

“Sau này anh không cho phép em đi qua đêm vậy nữa.”

Thẩm Thanh ngồi bên giường, một tay vẫn bị Khuynh Quyết nắm chặt. Cô thở dài:

“Hứa Khuynh Quyết, anh biết điều em giận nhất là gì không?”

Khuynh Quyết lúc này đã ở trên giường, nhắm mắt lại, lắc đầu.

“Thích tự cường! Từ trước tới giờ không chịu nghe lời.” Thẩm Thanh nhấn mạnh giọng nói.

“Câu sau là dành cho bọn nhóc con mà.”

Sắc mặt Khuynh Quyết trắng nhợt. Anh quay đầu đi nửa ngần ngừ nửa như bất chấp.

“em thấy anh có lúc như thế thật!” Thẩm Thanh liếc anh nói, “Thế tại sao hôm qua anh lại giận dữ như thế, nói cho em biết được không?”

Hứa Khuynh Quyết trầm ngâm một lúc, sau đó quay đầu lại nói:

“Không phải giận dữ. Chỉ là không vui thôi.”

“Tại sao?”

“… Em có chuyện giấu anh. Anh lại không thể nhìn được biểu hiện của em, không đoán được tâm trạng của em. Điều đó khiến anh thấy mình vô dụng, đau khổ.” Hứa Khuynh Quyết thừa nhận.

Thẩm Thanh hơi ngạc nhiên. Vừa vì anh thẳng thắn, vừa vì cô phát hiện từ trước đến nay đã quên mất rằng đa phần người khiếm thị khi đối diện với sự thật đều thiếu cảm giác an toàn. Mắt không nhìn thấy, vô hình chung là mất đi rất nhiều cơ hội giao tiếp với người khác. Vì thế. Cho dù người có vẻ ngoài lạnh lùng, kiên cường như Hứa Khuynh Quyết cũng khó tránh có lúc cảm thấy bất an.

“… Em không n


Old school Swatch Watches