Pair of Vintage Old School Fru
Nét Cười Nơi Ấy

Nét Cười Nơi Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324002

Bình chọn: 7.00/10/400 lượt.

ất định có liên quan đến mình.

“Cô gái đừng giả ngây ngô nữa. Hôm ấy tất cả mọi người đều thấy Khuynh Quyết để ý đến cô.”

Thẩm Thanh cười, “Bác muốn chứng minh điều đó?”

Hứa Triển Phi gật đầu cười.

“Thật gian manh” Thẩm Thanh tự nhủ.

“Vậy còn hôm nay, bác tìm cháu có việc gì?”

“Tối qua cô không về nhà?”

“Việc riêng thôi.” Thẩm Thanh cứng rắn đáp.

Hứa Triển Phi không muốn cho qua, tiếp tục hỏi, “Cô và Khuynh Quyết cãi nhau sao?”.

Thẩm Thanh tỏ vẻ mặt lạnh tanh:

“… Sao bác biết?”

Hứa Triển Phi cười hỏi: “Nếu tôi không cho người đến đón, cô định đi đâu?”

“Đi đến chỗ con gái bác.”Thẩm Thanh nhìn đồng hồ, quá giờ hẹn mất rồi. Chắc giờ này Hứa Man Lâm đã ở nhà Khuynh Quyết.

“Cô và Man Lâm có hẹn sao?” Hứa Triển Phi nheo nheo mắt, nói “Nhưng nó vừa gọi điện đến nói có người không được khỏe, làm nó cuống cả lên”.

“Ai?” Thẩm Thanh lo lắng hỏi.

“Cô giận nó cả đêm không về. Cô còn quan tâm nó làm gì?”

Hứa Triển Phi chậm rãi trả lời. Ban nãy Hứa Man Lâm gọi điện nói bệnh tim của Khuynh Quyết bột phát, nhưng uống thước đã đỡ đi nhiều, không đáng ngại nữa.

Thẩm Thanh lo lắng, ngồi bất động, cô nhìn Hứa Triển Phi cười nói.

“Chắc cuộc sống của bác nhàn rỗi lắm nên mới có hứng thứ đi can thiệp chuyện của con cháu như vậy.”

Có Man Lâm ở đó, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại, Thẩm Thanh thầm nghĩ.

Hứa Triển Phi nhướn mày, cười nói, “Thế nên tôi rất muốn biết hai đứa vì sao lại cãi nhau?”

“Cháu không định nói với bác đâu.”

Thẩm Thanh cài nút áo khoác, “Cháu còn rất nhiều việc phải làm, không có nhiều thời gian nói chuyện với bác, bác có thể cho xe tiễn cháu chứ?”

Căn Biệt thự nằm ở lưng chừng đồi, Thẩm Thanh đi giày cao gót nên không thể đi xuống được.

“Cũng được. Cô về cơ quan hay về nhà?” Hứa Triển Phi cười hỏi.

Cô nhìn Hứa Triển Phi rồi quay đi, không trả lời. Hôm nay cô đã nhận rõ bộ mặt thật của chủ nhà họ Hứa: Một người ra bộ uy nghiêm nhưng lúc nhàn rỗi lại thích nhúng tay vào chuyện của người khác.

Hứa Triển Phi sau khi quay đầu dặn dò tôi tớ gì đó, đứng dậy nói:

“Lần này cô được uống trà thượng hạng, lại được biết tin quan trọng, lần sau nhất định phải giúp tôi một việc.”

“Giúp bác việc gì?”

“Đến lúc đó cô khắc biết.” Hứa Triển Phi nói, bảo người hầu tiễn khách.

“Cuối cùng thì cháu đã hiểu tại sao Hứa Khuynh Quyết lại làm ăn lớn đến vậy.” Thẩm Thanh nhìn một lượt toàn bộ khung cảnh, thủng thẳng nói.

Cô chưa bước chân ra khỏi đây mà ông ta đã đề cập đến chuyện lần sau phải báo đáp. Biểu hiện ấy hoàn toàn là của một nhà buôn chính hiệu!

Ở trên xe, Thẩm Thanh suy nghĩ đắn đo, cuối cùng quyết định về nhà trước. Cô thầm nghĩ, sẽ không giấu giếm Khuynh Quyết chuyện đến nhà họ Hứa lần này nữa.

Trong lúc Thẩm Thanh trên đường trở về nhà thì Hứa Man Lâm đang ngồi bệt xuống sàn nhà Hứa Khuynh Quyết, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên trong vài năm trở lại đây cô thấy bệnh tim cỉa anh trai tái phát. Cô vừa đi chuẩn bị quần áo, quay lại đa thấy anh đứng tựa vào tường, mặt trắng bệch, thần sắc đau đớn. Cũng may Man Lâm có phản ứng nhanh nhẹn, trí nhớ lại tốt, vừa thấy Khuynh Quyết như vậy liền chạy ngay đến phòng ngủ lấy thuốc cho anh uống, thế nên bây giờ tình hình cũng không đến mức quá nghiêm trọng.

Cô dìu anh vào phòng khách, nằm xuống ghế sô pha, thấy anh mệt mỏi rồi dần chìm sâu vào giấc ngủ, cô mới thở phào. Ngồi trên nền nhà một lúc, chắc chắn tình trạng của Khuynh Quyết đã ổn định, cô gọi đến cửa hàng, biết Thẩm Thanh vẫn chưa đến, cô vơ lấy túi xách đi ra cửa và quyết định đến tòa soạn tìm.



Chương 13

Đã qua thời gian hẹn với Hứa Man Lâm khá lâu nên khi trở về nhà, Thẩm Thanh chỉ thấy Khuynh Quyết đang nằm ngủ trên ghế sô pha.

Khẽ đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng đến gần Khuynh Quyết. Anh đang ngủ ngon lành, tuy sắc mặt vẫn nhợt nhạt, đôi mày hơi nhíu lại nhưng chắc không có gì đáng ngại. Thẩm Thanh chưa hết giận anh, cô chỉ dừng lại ở phòng khách một chút rồi nhanh chóng bước vào thư phòng, lục lọi đồ đạc tanh bành như thể trút bỏ bực dọc.

Nghe thấy tiếng động, Hứa Khuynh Quyết giật mình tỉnh dậy. Cơn đau tim vẫn chưa dứt hẳn nhưng anh cố đứng dậy, đến thư phòng theo phía cố âm thanh phát ra.

“Thẩm Thanh?” Anh thấp giọng hỏi.

Đang tìm đồ đạc trong ngăn kéo, Thẩm Thanh thờ ơ đáp lại rồi tiếp tục tìm kiếm. Nghe câu trả lời ấy, Hứa Khuynh Quyết thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều. Vẫn biết Thẩm Thanh không đến mức sẽ gặp nguy hiểm khi ở bên ngoài, song chỉ khi nào cô ở trong phạm vi mà anh có thể kiểm soát được thì anh mới thấy thực sự an tâm.

Không rõ Thẩm Thanh đang làm gì, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, Hứa Khuynh Quyết đành đứng bên cửa nói:

“Hôm qua là anh sai. Anh xin lỗi!”

Thẩm Thanh quỳ gối xuống sàn, quay lưng về phía K