
Cẩn Quỳn ngồi trong nhà hàng, họ gọi rượu và bắt đầu nói chuyện.
“Lần trước ở nhà họ Hứa không kịp chào hỏi, tiếc thật.” Dụ Cẩn Quỳnh cười nói.
Thẩm Thanh cũng gật đầu đáp lại:
“Nhưng hôm đó tôi cũng phần nào đoán được thân phận của cô.”
Dụ Cẩn Quỳnh hơi chau mày, cười “Khi Khuynh Quyết đi rồi, tôi biết cô có vị trí như thế nào”.
“Tôi ư?” Thẩm Thanh có chút ngạc nhiên. Dù sao thì sau khi rời khỏi đó, Khuynh Quyết mới bày tỏ tình cảm với cô kia mà.
“Khuynh Quyết rất ít khi như vậy, ít khi tỏ ra đặc biệt quan tâm đến một người.”
Thẩm Thanh nhìn nét thoáng buồn trên gương mặt xinh đẹp của Cẩn Quỳnh, cô nói với vẻ rất tự nhiên, “Khi ở bên cô, anh ấy cũng như vậy thôi.” Vừa dứt lời, cô thấy hơi hối hận.
Quả nhiên, Dụ Cẩn Quỳnh kinh ngạc ngước nhìn cô:
“Cô biết quan hệ trước đây của chúng tôi?”
Thẩm Thanh đành gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy”.
“Là anh ấy nói với cô?”
“… Không phải. Tôi đọc báo nên biết được.”
Thẩm Thanh tỏ ra bối rối khi thừa nhận mình có thông tin bằng cách đó.
Dụ Cẩn Quỳnh nghe xong bèn gật đầu. Một lúc sao mới nói.
“Tôi và anh ấy giờ chỉ là bạn bè thôi.”
“Tôi biết.” Thẩm Thanh nhanh chóng đáp lại. Trên thực tế, cô chưa từng nghi hoặc, băn khoăn nhiều về quan hệ trước kia của hai người.
Sau đó, hai người cùng trò chuyện thoải mái xoay quanh các vấn đề về công việc, sở thích, cuộc sống, đôi lúc có nhắc đến Khuynh Quyết, nhưng lại nói lảng sang chuyện khác ngay.
Lúc ra về, Dụ Cẩn Quỳnh nói:
“Thẩm Thanh, trước đây tôi là bạn gái của Khuynh Quyết, bây giờ trở thành chị dâu anh ấy. Hy vọng cô không quá để tâm đến chuyện này.”
“Tất nhiên không rồi.” Thẩm Thanh lắc đầu lia lịa. Trong lòng tự nhủ, giờ mình lại là bạn gái người yêu cũ của Cẩn Quỳnh, lại từng thầm yêu chồng hiện tại của cô ấy. Mối quan hệ thật phức tạp.
Về đến nhà, Thẩm Thanh không kể chuyện này với Khuynh Quyết, để mọi chuyện diễn ra như bình thường. Nhưng qua cuộc nói chuyện chiều nay, cô có cảm giác Dụ Cẩn Quỳnh vẫn còn yêu Khuynh Quyết.
Một tháng sau, trước khi đi công tác với tư cách vừa là bác sĩ vừa là bạn thân của Thẩm Thanh, Lâm Mị dặn dò:
“Tốt nhất cậu nên tạo cho anh ấy thói quen khám định kì đi.”
Là người hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Khuynh Quyết hơn bất kỳ ai, Thẩm Thanh rất tán đồng, song cũng thấy đau đầu, “Hình như anh ấy không thích đến bệnh viện”.
Đương nhiên Lâm Mị nhớ thái độ ương ngạnh của anh khi giật kim truyền nước ra khỏi tay, nhưng tình hình bây giờ không giống với hồi ấy, cô khích lệ Thẩm Thanh:
“Cậu cứ kiên trì khuyên bảo, thế nào anh ấu cũng nghe.”
Thẩm Thanh day day trán, “Để tớ cố thử xem sao vậy”.
Gác máy, Thẩm Thanh trở lại phòng ngủ, thấy Khuynh Quyết đã tắm rửa xong và chuẩn bị đi ngủ.
Leo lên giường, Thẩm Thanh ôm bờ vai anh và nói:
“Anh bàn bạc với em chuyện này nhé?”
“Chuyện gì vậy?” Hứa Khuynh Quyết lồng tay vào mái tóc mềm mượt của Thẩm Thanh, kéo từng sợi qua kẽ tay.
“Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé, được không?”
Hứa Khuynh Quyết chau mày, “Em bị bệnh gì?”
“Không bị gì cả. Chỉ là đi khám định kỳ thôi.”
“… Thế mai mấy giờ đi?”
“Sáng đi nhé, em xin nghỉ một buổi.”
“Ừ”
“Một mình em khám cũng buồn, hay tiện thể anh khám cùng em luôn, anh thấy thế nào?”
Hứa Khuynh Quyết nghĩ ngợi rồi quay đầu lại, “Đây mới là mục đích chính, đúng không?”.
Thẩm Thanh tặc lưỡi. Xem ra anh không phải hạng dễ bị đưa vào tròng như cô tưởng.
“Em nghĩ cho anh thôi mà!” Lúc sau, cô chỉnh lại cổ áo cho anh, năn nỉ, “Có được không?”.
Hứa Khuynh Quyết nhắm mắt, “Để ngày mai nói tiếp”.
“Em coi như anh đồng ý rồi đấy nhé?” Thẩm Thanh tắt đèn ngủ, chùm kín chăn, không cho Khuynh Quyết có cơ hội nói thêm.
Sáng hôm sau, Khuynh Quyết để mặc cho Thẩm Thanh kéo đến bện viện tiến hành kiểm tra sức khỏe một lượt. Tất nhiên, bệnh trước kia thế nào thì bây giờ vẫn không thuyên giảm. Anh đồng ý làm vậy cốt cho người con gái bên cạnh an lòng.
Khi nhận kết quả kiểm tra, Thẩm Thanh cũng thấy đỡ lo. Cô không hy vọng bệnh của anh có thể khỏi trong một sớm một chiều. Nhưng tình trạng ổn định như hiện nay của Khuynh Quyết cộng thêm những thứ khác nữa thì chỉ cần kiên nhẫn điều trị là ổn. Thẩm Thanh tin rằng dưới sự chăm sóc của cô, nhất định sức khỏe Khuynh Quyết sẽ tiến triển tốt.
Ra khỏi phòng khám, hai người bước vào thang máy đi xuống tần một. Tâm trạng Thẩm Thanh khá vui, chợt nghĩ đến công việc tòa soạn sắp kỉ niệm ngày thành lập, công việc bộn bề, cô lại quay sang Khuynh Quyết trách móc.
“Chỉ sợ mấy ngày sau tối mịt em mới được vè nhà mất.”
Vừa dứt lời, thang máy dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra, Thẩm Thanh nhìn thấy người đang đứng đợi ở ngoài.
“Thật trùng hợp!” Thẩm Thanh sững lại một l