Snack's 1967
Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323722

Bình chọn: 9.00/10/372 lượt.

iên Giai đang ở đó.

- Nhớ cậu quá. -Cô gái lên tiếng

- Diệu Lắm, cậu về khi nào? Sao không gọi mình ra đón?

- Muốn làm cậu bất ngờ mà – Diệu Lam cười.- Cậu rảnh không, đi uống chút gì đi

- Cậu không mệt à? – Tĩnh Phong hỏi

- Không, đi máy bay khỏe lắm. Đi thôi – Diệu Lam kéo tay Tĩnh Phong.

Tĩnh Phong đi qua phía Thiên Giai, không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ chăm chú đi cùng với Diệu Lam. Thiên Giai thấy tim mình đau. Đã biết là không thể như ngày xưa, nhưng cô vẫn có chút gì đó khó chịu.

_____________________________________

Đoạn này mình nói về Diệu Lam một chút

Diệu Lam là bạn từ nhỏ của Tĩnh Phong. Cô sang Mỹ cùng ba mẹ khi mới 10 tuổi. Lần này cô về nước là muốn trở thành nhị thiếu phu nhân. Cô đã tìm hiểu kĩ quá khứ của Tĩnh Phong. Cô muốn giành Tĩnh Phong từ tay người con gái đó. Như vậy, khi đi vào văn phòng, cô đã thấy Thiên Giai nhưng vờ như không thấy ai cả. Diệu Lam là một người tốt. Nhưng như bao người con gái khác, để có được người đàn ông mình yêu thì không thể từ thủ đoạn.

_____________________________________

Thiên Giai thấy anh đi làm thường chỉ ăn một chiếc sandwich nhỏ, nên hôm nay cô làm cơm cho anh. Cô làm những món mà ngày xưa anh thích nhất. Cô đi làm sớm, mua thêm cho anh một ly cà phê đen mà anh vẫn hay uống, đặt lên bàn làm việc của anh. Tĩnh Phong đến, anh nhìn thấy hộp cơm nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ mở ra nhìn. Tim anh bỗng dưng chậm đi một nhịp.Cô vẫn chu đáo, vẫn nhớ những món ăn ngày xưa anh thích vậy sao? Nhưng bây giờ đối với anh, mọi thứ từ cô đều kinh tởm. Đến trưa, hộp cơm đó vẫn còn nguyên, ly cà phê cũng không vơi đi một giọt.

Gần trưa, Diệu Lam lại đến, lần này cô có gật đầu chào Thiên Giai. Nhanh chóng, Diệu Lam tiến về phía Tĩnh Phong:

- Phong, đi ăn cơm nhé.

- Ừ – Tĩnh Phong không từ chối

- Cái này là gì đây? – Diệu Lam nhìn thấy hộp cơm - Nguội quá rồi, bỏ nó đi nhé. – Ừ – Tĩnh Phong thờ ơ đáp

Diệu Lam ném hộp cơm vào sọt rác không thương tiếc. Thiên Giai thấy vậy thì buồn bã. Đúng là Tĩnh Phong đã thay đổi thật rồi. Nếu là anh của ngày xưa, anh sẽ không để cho Diệu Lam làm việc đó. Đúng vậy, mọi thứ bây giờ đã đổi thay. Mọ thứ sẽ không được hoàn hảo và trọn vẹn như ngày xưa, như những tháng ngày đẹp đẽ trong hồi ức của cô được nữa.

Bây giờ, có lẽ cô nên tìm cho mình một mối tình mới, để có thể quên Tĩnh Phong đi, nhưng cô không làm được. Trong tim cô, tình cảm ấy vẫn mãnh liệt như ngày nào. Giây phút nhìn thấy Tĩnh Phong, thời gian như ngưng đọng, vẻ đẹp hoàn hảo không tì vết của anh lại làm tim cô xốn xang. Nhưng anh bây giờ cũng chẳng còn được như ngày nào, con người đều thay đổi, mọi thứ đều thay đổi. Nhưng Thiên Giai biết tình cảm mà cô dành cho Tĩnh Phong không bao giờ thay đổi..

” Thở than hoài quá khứ

Điều dịu dàng cuối cùng đã lẩn trốn đi đâu từ những đêm không ngủ

Nhạt nhòa như một vạt mưa.

Nên cũng đừng vì đau mà hận một cuộc tình

Có thể sau thời gian, mọi thứ đều qua đi êm ả

Chỉ cần mình bỏ lại sau tất cả

Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua….”



1 tháng sau, Tuấn Kiệt đưa cho cô chiếc thiệp đỏ chói:

- Nhớ đến dự nhé em gái, đám cưới anh mà không đến là anh đuổi việc em đấy.

- Em sẽ kiện công ty anh luôn.

- Con nhỏ này, bây giờ có đi không?

- Đi chứ, tiệc hỷ của anh mà – Thiên Giai cười.

- Ừ, làm việc đi. Còn 1 tuần nữa là tới rồi.

______

1 tuần, tưởng lâu nhưng rất nhanh. Thiên Giai chọn cho mình bộ váy phù hợp nhất, bắt taxi đi đến nhà hàng mà Tuấn Kiệt đã nói trong thiệp. Cô có xe máy nhưng vì mặc váy nên không đi.

Đến nơi, không gian trong nhà hàng làm cô choáng ngợp. Cô bỗng nhớ đến bữa tiệc cách đây 4 năm, khi đó Tĩnh Phong đã bắt cô đi cho bằng được. Giờ cô thấy mình cũng lẻ loi như ngày đó. Cô dâu chú rể đã lên sân khấu, Vợ của Tuấn Kiệt là một người nhìn rất dịu dàng.

Thiên Giai ở lại cho đến khi tiệc tàn, cô muốn đến chúc mừng đôi vợ chồng mới này một chút:

- Chúc mừng anh chị,hạnh phúc trọn đời nhé.

- Cám ơn em, cảm ơn vì lời chúc đó. Đây là cấp dưới của anh, Thiên Giai. – Tuấn Kiệt nói với vợ mình.

- Chào em, chắc em cũng biết tên của chị rồi. – Vợ Tuấn Kiệt cười thân thiện.

- Vâng, trong thiệp có ghi ạ. Em là Thiên Giai.

- À phải rồi, khi nãy em đi taxi đến mà phải không? Để anh nhờ người chở em về.

- Không cần đâu ạ, em tự về được rồi.

- A, Phong tới, để anh nhờ nó – Tuấn Kiệt đưa tay vẫy Tĩnh Phong lại gần anh – Rảnh không? Chở Thiên Giai về giúp anh với.

- Em à? – Tĩnh Phong lạnh giọng

- Ừ, nhanh nhá, anh chờ chú ở nhà.

- Được rồi. – Tĩnh Phong quay sang Thiên Giai- Cô đi theo tôi. Nhanh lên, thời gian không có nhiều đâu

- À vâng – Thiên Giai bối rối gật đầu. Cô luống cuống theo Tĩnh Phong ra ngoài rồi lên xe. Cô muốn ngồi ở ghế sau nhưng