
ở cửa. đón lấy đồ từ tay Tĩnh Phong
- Đưa em cầm cho, anh mau vào nhà đi.
- Ừ, cẩn thận đấy. Em cầm đồ ăn sáng đi, chỗ này để anh cầm.
Thiên Giai đi bên cạnh Tĩnh Phong. Tĩnh Phong vào tới nhà, thấy anh trai mình thì rất ngạc nhiên, nhưng anh không hề biểu lộ. Anh muốn xem hai người này sẽ diễn kịch gì.
- Anh ngồi đây chơi đi, em xuống dọn đồ ăn sáng ra. Đưa mấy thứ kia cho em. – Thiên Giai nói
- Ừ. Chào cậu – Tĩnh Phong đưa tay ra bắt tay Tuấn Kiệt. Anh cũng vô tư đáp lại.
Thiên Giai dọn thức ăn ra, nói vọng lên:
- Ba người xuống ăn nào, mọi thứ xong rồi.
- Em lên đây một chút -Tĩnh Phong
Thiên Giai vội vàng đi lên, Tĩnh Phong chỉ cho cô ngồi xuống cạnh anh.
- Anh hỏi em, Ngọc nói người này là người yêu nó?
- Đúng vậy, chứ anh nghĩ là gì? – Thiên Giai hồn nhiên hỏi lại
- Cô nương ơi là cô nương. Cô ngốc vừa vừa thôi. – Tĩnh Phong nhăn mặt, đưa tay điều chỉnh hướng mắt của Thiên Giai rồi chỉ – Em nhìn cho kĩ đi : đôi mắt đó, nụ cười đó, cách nói chuyện đó cả sống mũi đó, giống nhau nhưng khác của anh đúng không?
- Đúng – Thiên Giai gật đầu như một cái máy sau khi quan sát
- Đó là do họ học mẹ, còn anh học ba.
- Nói vậy là.. – Thiên Giai ngỡ ngàng.
- Đây là anh trai anh, hơn anh 2 tuổi cô à – Tĩnh Phong cười khổ.
- Cái gì?? Anh.. anh trai anh? – Thiên Giai không thể tin vào tai mình
- Thằng Phong nói đúng đó em dâu – Tuấn Kiệt cười – Anh là anh trai Phong với Ngọc, anh tên Tuấn Kiệt. Nó chưa nói với em về anh sao?
- Dạ có, nhưng anh đang ở nước ngoài mà.
- Anh mới về hôm qua, sinh nhật Phong.
- À..- Thiên Giai gật khẽ.
- Xuống ăn sáng không thôi đồ nguội mất. Em đói quá rồi đây này. – Tích Ngọc than, kéo tay Thiên Giai xuống bếp, kéo ghế ngồi phía đối diện Thiên Giai.- Em ăn đây à.
- Ăn đi – Tĩnh Phong.
Bữa sáng hôm đó đúng là một buổi sáng vui vẻ. Sau đó, Tĩnh Phong và Tuấn Kiệt lái xe đưa Thiên Giai, Tích Ngọc đi coi phim mới nhất mà theo Tích Ngọc, bộ phim đó rất tuyệt. Ba ngày sau Tuấn Kiệt lên đường trở về vùng trời du học của mình.
_________________________________________________________________________________________________
” Người ta nói, khi con người cảm thấy mình hạnh phúc thì không phải là sẽ hạnh phúc mãi mãi, mà chỉ là sự khởi đầu của đau khổ. Chỉ cho đến khi con người tự giải thoát mình, tự tìm cho mình thứ gọi là hạnh phúc vĩnh hằng, thì đó mới thực là hạnh phúc…”
Bây giờ Tích Ngọc đã lên lớp 10, học cùng trường với Thiên Giai và Tĩnh Phong. Đương nhiên là Thiên Giai học lớp 11 và Tĩnh Phong học lớp 12. Càng học cao, áp lực càng nhiều. Nhưng đối với Thiên Giai, ngày nào cũng được ở bên Tĩnh Phong là đã hạnh phúc lắm rồi. Mọi thứ tưởng chừng như hoàn hảo nếu cô không nghe được cuộc nói chuyện của Tĩnh Phong và mẹ anh. Khi ấy là 11h đêm, Tĩnh Phong nghĩ đã ngủ nên mới nhận cuộc gọi từ mẹ, anh biết mẹ anh gọi để thúc anh đi du học. Tĩnh Phong không ở trong phòng nói chuyện nhưng đi ra vườn vì sợ Thiên Giai nghe thấy. Lúc anh đi ngang qua phòng cô và bước xuống cầu thang, Thiên Giai đều biết, bởi vì lúc đó cô chưa ngủ. Chờ anh mở cửa đi ra vườn, cô cũng nhẹ nhàng mở cửa đi ra ban công, đứng ở một góc khuất không cho anh thấy. Cô nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện như sau:
- Mẹ à, con không đi cũng được mà.
-…..
- Chẳng phải anh hai đang ở bên đó hay sao?
-…..
- Một người đủ rồi mẹ, không lẽ mẹ muốn cả ba đứa cũng đi du học sao?
-…..
- Nhưng bây giờ con đang cuối cấp, mẹ phải để cho con học hết chứ. Hơn nữa Ngọc cũng chỉ mới lớp 10.
-…..
- Thời điểm này tốt, mẹ đã xin học bổng rồi? Mẹ, sao mẹ không nói cho con.?
-….
- Mẹ cho con thời gian suy nghĩ, con cúp máy đây. – Tĩnh Phong cúp máy, mệt mỏi nằm xuống cỏ. Thiên Giai sau khi nghe xong cuộc đối thoại đó thì vô cùng hoang mang. Tĩnh Phong sẽ đi du học? Cô nhanh chóng quay trở về phòng để Tĩnh Phong khỏi nghi ngờ. Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu cô: Tĩnh Phong sẽ đi du học? Không lẽ vì mình mà anh ấy không chịu đi sao? Vậy có nghĩa là cô đang cản đường học tập của anh ư? Khi Tĩnh Phong đi đến bên cửa phòng cô, cô cảm nhận được nên giả vờ vùi đầu vào mền ngủ. Nhưng Tĩnh Phong không vào, chỉ đứng bên ngoài rồi lặng lẽ trở về phòng.
__________________________________________________________________________________________
Tĩnh Phong không hề nói cho Thiên Giai về chuyện mình và Ngọc sẽ sang Mỹ để du học. Một tuần đó là một tuần khó khăn nhất với Thiên Giai. Sau khi suy nghĩ, cô quyết định: phải để Tĩnh Phong ra nước ngoài, như vậy anh mới có thể phát huy hết khả năng của anh. Nhưng nếu cô buông tay lúc này, liệu cô có còn được gặp anh nữa hay không?
Hôm đó Tĩnh Phong vắng nhà, càng là dịp thuận tiện để cô nói cho Ngọc biết.
- Ngọc này, em biết em sẽ đi du học chứ?