Insane
Nàng Lem

Nàng Lem

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324335

Bình chọn: 9.00/10/433 lượt.

mọi người kàm việc, không hề biết mình đang lọt vào ống kính của một người.

-Ô thỏ trắng.

Tôi chỉ thẳng về phía một con thỏ. Tôi thấy chả ai để ý tới mình nên liền chạy theo con thỏ đó.

.

.

.

Nam Phong lấy chiếc trại ra và trở về chỗ Bảo Nhi đang chờ nhưng anh không thấy cô đâu cả, thấy mỗi cái balo của anh nằm dưới đất.

-Thấy Bảo Nhi đâu không?

Nam Phong kéo giật Tiên Tiên lại, hỏi gấp.

-Anh làm trò gì vậy? Anh lôi nó theo bên mình xong đi hỏi tôi là sao?

Tiên Tiên chau mày. Anh cũng chau mày rồi nhìn xung quanh…

-A.. thỏ ơi. Từ từ.. đợi tao chút.

Tôi dừng chạy, thở không ra hơi. Sờ vào túi, tìm điện thoại để chụp hình thỏ con. Đâu rồi, đâu rồi.. tôi kiểm tra hết túi áo bên này rồi cả bên kia.. chẳng nhẽ rơi lúc tôi chạy rồi sao? Đừng mất huhu hay tôi quên trên xe Nam Phong. Chắc vậy.

-Em tìm gì vậy?

Một giọng nam vang lên làm tôi giật mình, quay đầu lại. Gia Khang dơ máy lên chụp một kiểu.

-Em ăn hình đó.

-Sao anh đi theo em?

-Sợ em lạc.

Anh trả lời tôi rồi tiến tới đứng cạnh. Anh chụp con thỏ trắng trước khi nó chạy vụt vào hang.

-Anh! Mấy giờ rồi.

-6h rồi..

-Chúng ta về thôi.

Tôi quay hướng bước đi, nhưng đi đường nào? Tôi mải cắm đầu chạy theo con thỏ nên có nhìn đường đâu!

-Anh chỉ đường đi.

-Anh quên rồi.

-Huhu đừng trêu em. Đang sẩm tối rồi..

Tôi méo mặt bởi câu trả lời của anh. Nó quá hững hờ và hồn nhiên.

-Anh không đùa.

-Vậy.. vậy điện thoại. Đúng rồi anh bật 3G tìm đường đi. Không gọi anh Nam Phong cũng được.

Tôi nói trong tình trạng hoang mang hết mức.

-Gọi Nam Phong? Mà rừng không có sóng.

Anh lại nhắc tôi. Sao tôi lại nói là gọi Nam Phong nhỉ? Mà không có sòng thì gọi trợ giúp kiểu gì đây. Trời cứ dần dần tối, tôi và Gia Khang đi lần đường trong rừng….

-BẢO NHII

-GIA KHANGG

Cả đoàn tản ra tìm chúng tôi, ai cũng sốt ruột. Tự dưng hai con người mất tích.. Nam Phong khi hô hào mọi người, anh rất khác. Vẻ mặt anh lo sợ hết mức nhưng không lộ ra nhiều. Anh đi nhanh và tìm thấy điện thoại của Bảo Nhi, anh tay cầm chặt điện thoại của tôi trong tay, miệng gằn nhỏ:

-Bảo – Nhi, tôi – sẽ – giết – em.

-Huhu chúng ta có gặp phải hổ rừng không anh? Lợn rừng nữa.. cả gấu nữa huhu

Tôi đi đằng sau Gia Khang, sợ sệt.

-Em nghĩ khu sinh thái sẽ có mấy con vật đó sao?

Tôi im luôn. Ngu ngốc quá. Nhưng sao mãi không thấy đường ra.

-CÓ AI KHÔNG. CỨU TÔI. CỨU TÔI VỚI.

Tôi hét lên, chắc chỉ còn cách này. Nhưng nghe mãi chẳng có tiếng vọng lại.. vô vọng rồi.

Nam Phong giật mình khi nghe thấy tiếng của Bảo Nhi. Một cách nhanh nhẹn, anh chạy về hướng âm thanh đó, không ngừng hét lên:

-BẢO NHI EM Ở ĐÂU. BẢO NHI, LÀ TÔI ĐÂY.

-Anh Gia Khang, em nghe thấy tiếng vọng. AI ĐÓ, NGHE KHÔNG? CỨU TÔI VỚI.

Tôi dừng lại khi thấy giọng vang, tôi lại hét lớn. Lần này đã nghe thấy tiếng vang lại rõ hơn. Tôi kéo kéo tay Gia Khang, mặt mừng rỡ:

-Là anh Nam Phong. Em chắc chắn là giọng anh ấy. Anh ấy sẽ đi tìm chúng ta mà. ANH NAM PHONG. CỨU EM. EM Ở ĐÂYYYYY

Tôi lại hét lên. Dần dần, tôi nhìn thấy ánh đèn len lỏi giữa bóng tối. Là anh.. tôi mừng tới phát khóc, bỏ tay khỏi Gia Khang, chạy một mạch về hướng ánh đèn.

-Anh Nam Phongg

Tôi ôm choàng lấy cổ anh, nước mắt cũng trào ra. Anh ôm lấy tôi, nhìn thấy Gia Khang đi phía sao, khuôn mặt buồn bã.

-Tôi ở đây rồi.

Anh nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu tôi rồi cả ba chúng tôi về trại.



-Con bé này. Cô dặn em bao nhiêu lần rồi hả. Bỏ cái tật vô tư đó đi. Làm tội các bạn và thầy cô đi tìm.

Cô cốc vào đầu tôi. Rồi quắc mắt sang thầy Phan ( thầy giáo 11D1), quát:

-Thầy dạy học sinh kiểu gì vậy? Đến đường cũng không nhớ thì đi theo làm gì? Đi theo con bé này để lạc cùng à?

Gia Khang từ khi về trại không nói lời nào cả. Anh ấy cứ buồn buồn sao ấy. Tôi đưa anh chai nước, nhỏ giọng:

-Anh uống đi. Cô em nói thế thôi chứ không có ý trách mắng hay gì đâu. Anh đừng buồn.

Anh ấy nhìn tôi, giọng lạnh đến đột ngột:

-Em đừng quan tâm tới anh nữa. Anh xin lỗi vì đã không giúp gì em.

Anh nói rồi đi về phía Minh Anh. Tôi thì sững sờ luôn. Nam Phong từ đâu đi ra ngồi cạnh, lấy chai nước từ tay tôi.

-Em điên không?

-Này nhé! Anh vừa vừa thôi. Đừng có mà tưởng…

-Tưởng gì?

Tôi không biết trách anh điều gì đây. Anh cứu tôi mà.. chết mất.

-Tôi làm ơn mắc oán. Em không cảm ơn tôi câu nào mà còn định trách móc tôi sao?

Anh dí sát vào khuôn mặt đang ngơ ngác của tôi. Tôi nhớn người ra sau, miệng lắp bắp:

-Anh.. em cảm ơn.

Nói rồi tôi chạy ra chỗ Tiên Tiên luôn. Anh uống nước, nhìn theo dáng chạy của tôi, tay đập đập vào túi áo – nơi đa