Teya Salat
Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325262

Bình chọn: 8.00/10/526 lượt.

những câu chuyện kể, như thể đang thưởng thức
nhân sinh trăm vị, hương trà thanh đạm ấy càng làm say lòng người hơn là vị rượu nồng cay.

[17'> Lão Xá (1899 - 1966): Nhà văn Trung Quốc, đại diện tiêu biểu cho dòng văn học Kinh phái.

Ở nơi đây, có thể mặc sức bộc bạch sự cô độc đã tích tụ lâu ngày trong
trái tim, cũng có thể một mình tự tận hưởng nỗi tịch liêu giữa đám đông
ồn ã. Đây là nơi nghỉ ngơi của linh hồn, bạn có thể sống uổng phí ngày
hôm qua, tiêu ma ngày tháng, lần nữa ngày mai mà không một chút lo ngại, những gì đã từng có và mất đi đều không còn quan trọng nữa. Bởi vì,
không ai có thể so đo với bạn, khoảnh khắc này, khoảnh khắc chếnh choáng ngất ngây này, đã hoàn toàn thuộc về bạn.

Ở Thành Nam mọc lên
rải rác vô số hội quán cũ, lầu kịch cũ to có nhỏ có, chúng đã diễn vô số câu chuyện, đã khép lại biết bao mộng cũ Lê Viên. Trong sân khấu của
Thành Nam, nếm trải văn hóa phố thị, đồng thời nhìn qua một bức rèm là
có thể thường thức được văn hóa của hoàng thành. Thực ra, khoảng cách
giữa Thành Nam và hoàng thành chỉ là một bức tường cổ mỏng manh và dễ
vỡ, dưới cùng một bầu trời, chúng thậm chí còn có thể nghe thấy hơi thở
của nhau.

Bước vào ngõ hẻm cổ kính của Thành Nam, trong quá khứ
đã trôi qua như nước chảy mây trôi, hồi tưởng lại một đoạn nếp cũ nền
xưa của chốn kinh kỳ, kiếm tìm những anh hùng trong Kinh kịch. Họ dùng
các kỹ thuật biểu diễn như thay đổi khuôn mặt, hát nói, bước đi, phất
tay áo, dáng điệu… để chinh phục lòng người, đồng thời cũng là để vượt
qua chính mình. Sức hấp dẫn của Hý khúc chính là khiến những anh hùng đã chết, những câu chuyện đã cũ kỹ theo thời gian sống lại trong những vở
kịch, lần nữa dốc hết vào sinh mệnh, nuôi dưỡng tâm hồn.

Một đoạn “Bá Vương biệt Cơ[18'>” đã tạo nên vai diễn tuyệt thế vô song của Mai
Lan Phương, kỹ thuật hát nói lên bổng xuống trầm, thành thục đầy đặn,
phong thái uyển chuyển dịu dàng của ông đã từng chấn động cả kinh thành. Họ từng bình phẩm chuyện quốc gia đại sự trên sân khấu, nhìn tân khách
nhiệt tình kích động dưới khán đài, linh hồn đôi bên giao thoa gặp gỡ
lẫn nhau, phô bày bằng hết thời gian vô hạn trong kịch quán Lê Viên.
Tháng năm âm thầm đổi thay, những diễn viên nổi danh đã từng uy vũ hùng
tráng rời sân khấu trong bối cảnh bốn mặt Sở ca, tin rằng trải qua sự
trầm lắng của lịch sử, phượng hoàng tới Niết Bàn, họ sẽ lại lên sân khấu trong sự náo nhiệt của tiếng trống chiêng rộn rã.

[18'> “Bá vương biệt Cơ”: Tên một vở kịch nổi tiếng, kể về giai đoạn Hán Sở tranh hùng, Hán vương nghe theo kế sách của Trương Lương, hội họp với chư hầu đánh
Sở. Khi Sở vương đóng quân ở Cai Hạ, quân ít lương thực hết, bị quân Hán bao vây vòng trong vòng ngoài. Bá vương Hạng Vũ không ngủ được, bỗng
nghe bốn phía tiếng Sở ca vang lên, hóa ra là mưu kế của Trương Lương.
Trương Lương biết quân sĩ của Hạng Vũ đều là người đất Sở, thế nên sai
quân Hán cao giọng hát Sở ca, để làm lay động lòng quân. Hạng Vũ nghe
xong kinh hoàng, than rằng: “Lẽ nào Hán vương đã lấy được đất Sở? Tại
sai người Sở trong quân Hán lại nhiều đến thế?”. Thế nên ông bước xuống
giường, uống rượu trong lều. Bá vương có người thiếp yêu là Ngu Cơ và
con ngựa quý Ô Chuy, đã khẳng khái sầu thảm hát ca, hát rằng: “Sức nhổ
núi chừ, khí trùm đời. Thời vận không may chừ, Chuy không chạy. Ngựa
không chạy chừ, làm sao được. Ngu Cơ ơi Ngu Cơ, biết làm sao?”. Ngu Cơ
múa theo tiếng ca, Bá vương trông thấy, tự biết mình sẽ bại, nước mắt
ròng ròng. Tả hữu nhìn thấy Bá vương biệt Cơ đều khóc lóc thảm thiết
theo.

Mộng cũ Lê Viên tự nó có tình cảm, còn chốn đình viện thâm
sâu lại im lìm không tiếng động. Những khu tứ hợp viện nằm khuất sâu
trong ngõ hẻm phủ đầy gió bụi của lịch sử, như một người già đã trải qua hết những nỗi tang thương, bình thản kể lại câu chuyện mây gió của
Thành Nam. Những sân vườn nơi đây có nhiều nét tương tự với sân vườn ở
Giang Nam, hoa hạnh mưa khói cũng rải rác khắp nơi, cũng ẩn chứa ánh
trăng vằng vặc; nhưng lại khác với Giang Nam ở chỗ, nó thiếu những con
đường nhỏ quanh co uốn lượn, mà thay vào đó là khí khái đơn giản mà lớn
lao của chốn kinh thành.

Kiến trúc tứ hợp viện áp dụng kết cấu
đối xứng theo phương thức truyền thống Trung Quốc, tọa bắc hướng nam,
hai bên phía đông tây là nhà ngang. Trên cửa sổ, cột nhà đều vẽ và chạm
khắc trang trí một số hình vẽ mang ngụ ý tốt lành, ví dụ như “tùng hạc
diên niên”, “hỷ thước đăng mai”, “phúc thọ song toàn”… Bách tính ở Kinh
thành sinh sống trồng hoa trồng cỏ trong khuôn viên tứ hợp viện, mấy đời chung sống dưới một mái nhà, sống một đời sống hết sức thanh nhàn thảnh thơi, cùng hưởng chung niềm vui của đạo luân thường. Họ đem những lời
cầu nguyện, những mong ước tốt đẹp khắc vào trong những bức bình phong
chạm hoa kiểu cũ, đem những câu chuyện bình thường khóa vào trong những
ngăn kéo bằng gỗ, tứ hợp viện chính là nơi cư trú của sinh mệnh, là cố
hương của tâm hồm.

Ở Bắc Kinh, cho dù Thành Nam hay Thành Bắc đều tập trung vô số toà nhà tứ hợp viện, cho dù vương công