
h mọt chỗ trên cánh tay Naomi.
Không có tình yêu trong ngôi nhà này.
Không có Ba và Mẹ trong ngôi nhà này.
Mà chỉ là hai con mảnh thú.
Hoang dại...
Tàn ác....
- Mẹ căm hận con đến như vậy à?
Không có câu trả lời, nhưng nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt mình, Naomi thừa biết câu trả lời.
- Con không tin...tại sao lại có thể như thế này? Không phải...tất cả chỉ là mơ thôi phải không? Chỉ là một cơn ác mộng! Sáng mai khi thức dậy, chúng ta sẽ nhận ra nó chỉ là mơ thôi...Tồi tệ...giấc mơ tồi tệ....
- Mày chết đi!
Nó đang nhắm vào lồng ngực trống trãi của Naomi. Ngay lúc đó, Naomi chợt nhận ra rằng trên thế gian này không tồn tại thứ gọi là yêu thương nhau giữa những người được gọi là gia đình. Chưa bao giờ có thứ gì hoàn hảo hết.
Vì Mẹ đang muốn giết Naomi....
Không nên tin tưởng vào thứ mà mình cho là hạnh phúc.
Không nên hy vọng vào thứ tương lai xa vời đuợc vẽ một cách nghoệch ngoạc trong trí tưởng tượng.
Và chấm hết...
- Aahhhh....
Mọi cái đều chấm hết.
- Cái...cái gì vậy? Asuka! Em không sao chứ?
Không có cái gì là thật.
Chỉ toàn điều giả dối.
- Cứu em với...em không thể thở được...
Một sức mạnh vô hình đanh bóp nghẹt cái cổ đau bệnh kia giữa không trung.
Một ánh mắt vô hồn.
- Con nhỏ này! Mày làm gì bà ây? Buông bà ấy ra mau!
Một cái liếc mắt.
- Ối....
Người đàn ông đang la lối như một tên điên văng mạnh vào tường, cứ như ai đó vừa đạp vào bụng ông ta một cách bất thần, làm cho ông ta không kịp đề phòng.
- Cứu em...mình ơi....
Hai người này....tất cả đều phải chết!
- Naomi...thả Mẹ con ra đi mà. Naomi...con là một đứa con gái rất ngoan ngoãn đáng yêu. Thả Mẹ con ra đi....
Họ không phải những nguời đã sinh ra Naomi! Naomi không tin họ nữa.
Kiệt sức, máu chảy ra từ cánh tay khiến Naomi không còn nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng nữa, và rồi ngã xuống...
- Em không sao chứ?
- Không...nó là Quỷ! Anh thấy rồi đó! Nó là Quỷ!
- Ừ, anh thấy! Chúng ta làm gì với nó đây?
- Giết nó đi! Rồi mang nó chôn ở khu đất trống trên đồi. Nếu chúng ta không giết nó thì sớm muộn gì nó cũng giết chúng ta.
Họ không phải là Ba Mẹ Naomi...
Không phải....
Chính họ mới là Quỷ Dữ...
Những con Quỷ thèm khát được giết người.
Chính họ....
Cứu Naomi....
Có ai đó cứu Naomi lúc này không?
Xin làm ơn...
Tối quá...
Lạnh quá...
Đau quá...
Đau ở lồng ngực.
Ước gì có thể chết đi bây giờ nhì?
Chỉ còn lại một khoảng tối vô vọng.
Vực thẳm đang nhấn chìm tâm hồn bé nhỏ.
Cuốn trôi...cuốn trôi...
Chìm vào vô thức....
Chỉ những ai từng sống trong Địa Ngục mới biết nó tăm tối và đáng kinh tởm tới mức nào. Có ai đó từng bảo rằng rất thông cảm và thương xót cho những người đã và đang rơi vào vùng đất không có sự sống và mầm mống hy vọng ấy. Ai nhỉ? Không biết. Nhưng họ là những người giả tạo. Họ vờ làm ra vẻ thân thiện, mỉm cười như một Thiên Thần và chìa bàn tay mình ra cứu vớt những linh hồn tội nghiệp, nhưng thật chất, họ đang cố ý đẩy những con người đáng thương kia xuống sâu hơn, nôi tận cùng của hố sâu tuyệt vọng. Nơi đó là đâu? Cũng không ai biết. Vì những người bị đẩy vào đó không bao giờ quay lại nữa. Họ chết rồi? Không biết....
Mưa rơi vội vã thắm ướt mặt đường. Đêm dài lặng lẽ trôi qua một cái nặng nhọc. Lúc muốn thời gian trôi đi thật nhanh thì lại cảm thấy nó lê từng bước chân chậm rãi, một cách cố ý, nó khơi dậy sự cô đơn và trống trải trong lòng người ta. Và khi muốn níu giữ lại, thời gian ngay tức thì chạy vụt đi. Đáng ghét...không có thứ gì là theo ý muốn của con người hết. Hoặc là vì con người quá tham lam, nên chưa bao giờ coi mọi thứ mình đang có là quá đủ.
Hãy về với đất lạnh, về với nơi mình đã từng được sinh ra. Con người ta có ai mà không chết? Khác biệt ở chỗ, họ nghĩ mình chưa thể chết được, còn rất nhiều, rất nhiều thứ mà họ chưa làm xong. Tới khi nào thì họ mới nhận ra như vậy là quá đủ và vui vẻ nằm xuống, chấp nhận chìm vào một giấc ngủ dài đây? Chắc là phải lâu, lâu lắm....
Ngủ đi...hãy ngủ một giấc ngủ thật bình yên, Naomi. Tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Khi thức dậy rồi, Naomi sẽ không còn nhớ gì hết, cũng không mang tên Naomi nữa. Naomi sẽ nằm trong vòng tay người khác, lại là một đứa trẻ bé bỏng. Hy vọng sẽ có được tình yêu thương thật sự từ gia đình ở kiếp sau. Mong ước giấc mơ kinh hoàng này sẽ không xảy đến thêm một lần nào nữa. Cầu chúa che chở cho con chim non bé nhỏ đang lạc lỏng giữa bầu trời đêm. Hãy nghĩ rằng nó vô tội.
Ánh mặt trời sẽ mở ra một lần nữa.
Thêm một lần.
Bình yên và ấm áp hơn.
Sẽ như thế.
Nếu là kiếp sau.
- Công chúa....
Không...đúng là ánh sáng