
húng ta sẽ tìm ra hắn và giết hắn trả thù cho Gia Thành.
Anh ôm cậu vào lòng. Anh muốn dùng hơi ấm của mình để trấn an cậu. Nhưng có cái gì đó không ổn, cậu biết là như thế, chỉ là không biết chính xác nó là cái gì thôi. Mà cái đó bây giờ cũng không đủ sức làm cậu phải bận tâm bằng việc anh bắt đầu hôn lên môi cậu...
- Tôi đã bảo là hãy để cậu ấy yên. Chưa có ai nói là đồng ý đi theo mấy người hết, đúng không?
Cậu khẽ động đậy mi mắt. Tiếng quát tháo của anh làm cậu thức giấc. Cậu mệt mỏi ngồi dậy và vớ tay lấy mớ quần áo rơi trên đất mặc vào.
- Một lần nữa, chúng tôi không liên quan gì đến các người hết, và càng không biết nguời được gọi là "Công Chúa" là ai.
Cậu bước xuống cầu thang khi anh kịp kết thúc bắng một câu ngắn gọn như thế. Một tuần trôi qua kể từ hôm đó rồi, vậy mà những người này vẫn chưa chịu bỏ ý định thuyết phục cậu sang Nhật gặp "Công Chúa".
- Chào buổi sáng, chúc ngài một buổi sáng tốt lành.
Cái thái độ tôn kính của cô gái tự xưng là Ngũ Long Sứ làm cậu thấy ngượng. Cậu thật ra rất muốn sang Nhật một chuyến để tim hiểu về thân phận thật sự của mình, nhưng linh cảm cái gì đó không tốt đã ngăn cậu lại. Cậu không muốn mọi người vì cậu mà mạo hiểm. Nếu cậu đi, chắc cắn anh và Quất Chi cũng theo, có một người chết rồi, cậu rất sợ phải thấy thêm người nằm xuống, mà người đó lại rất có thể là anh.
- Ngày nào cũng bị đuổi như đuổi tà, nếu tôi là mấy người, tôi sẽ dẹp cái ý định điên khùng này. - Quốc Chi với tay lấy tờ báo trên bàn.
Cậu ngồi xuống ghế :
- Về đi! Tôi sẽ không đi đâu.
- Chẳng lẽ ngài không muốn biết thân phận thực sự của mình sao?
Câu nói của Ngũ long sứ vô tình làm tim cậu thắt lại. Cậu chậm rãi lắc đầu :
- Không....
Nhưng quả thật rất khó nhọc để nói chữ "Không".
- Vậy....còn thân duy nhất của ngài thì sao?
Anh nhíu mày :
- Người thân duy nhất? Cậu ấy còn à?
- Vâng. Công Chúa...chính là người em duy nhất của ngài.
Anh tỏ ra khẩn trương :
- Thế thì phải bay sang đó thôi. Chúng ta....
- Không! Không đi đâu hết! Tôi không muốn đi đâu hết!
Cậu đứng dậy bỏ về phòng. Sau khi nghe tiếng đóng cửa vang lên một cách thô bạo, anh nhún vai :
- Cậu ấy làm sao thế nhỉ?
Quốc Chi tiếp tục vùi mặt vào tờ báo. Ngũ Long Sứ khẽ buông một tiếng thở dài....
Nhật Bản, Mùa Thu, năm...
Gió Thu bắt đầu chiếm trọn cả không gian khi bầu trời về chiều, hơi se lạnh một chút nhưng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Chỉ vài tuần nữa thôi, Thu sẽ qua và Đông lại tới, đánh dấu sự kết thúc của một năm ngắn ngủi.
Lá vàng theo gió nhảy điệu vũ duyên dáng giữa không trung, rồi lại bất ngờ rơi vèo xuống đất thay cho lời chào hạ màn. Tiếng lá xào xạc sau mỗi đợt chiếc chổi gió quyét qua. Bầu trời màu lá phong, xa xa phía cuối chân trời, lặng sau những cụm mây dày đặc là một màu đỏ của mặt trời, một thứ mà người ta gọi là dư âm của ánh sáng ban ngày.
- Bác sĩ bảo là sau kì này, em sẽ không còn khả năng mang thai nữa. Em xin lỗi...nếu như em cẩn thận hơn một chút thì đứa bé đã không mất. Nếu như....
Người chồng dịu dàng vỗ về vợ :
- Không sao! Anh không trách em. Có con hay không, chuyện đó không quan trọng với anh. Nếu em ở bên anh như thế này trọn đời, như vậy đã đủ.
Người vợ trẻ nép sát vào ngực chồng, vì lạnh hay vì xúc động, chỉ có cơn gió Thu vừa mới thoáng qua mới biết.
- Anh à, anh có nghe thấy gì không?
- Huh?!? Gì cơ?
Cả hai cùng nhau im lặng, và dần dần, họ tìm ra một đứa bé đang nằm sau bụi cây, đôi bàn tay nhỏ nhắn vung vẩy một cách vô thức, ngơ ngác nhìn hai người xa lạ bằng đôi mắt tròn xoe, và bật khóc.
- Một đứa trẻ sơ sinh! Ah, Ba Mẹ nó đâu rồi nhỉ?
Người chồng dáo dát nhìn quanh tìm kiếm hai đấng sinh thành của đứa trẻ. Chung quanh bốn bề im lặng, chẳng có một ai.
- Tội nghiệp...chắc nó bị bỏ rơi. - Người vợ thờ dài - Phải rồi! Anh à, chúng ta nuôi nó nhé!
- Hơ....nuôi....nuôi nó?
- Ừ, cứ xem như em chưa hề để mất đứa con trong bụng của chúng ta. Nó chính là con chúng ta. Nuôi nó nhé!
Sau một hồi đắng đo, người chồng gật dù :
- Thôi được...
- Hay quá! Anh đặt tên cho nó đi! Con gái đó! Ôi...con bé xinh quá! Nếu sau này mà lớn lên, thế nào nó cũng làm cho nhiều chàng chết vì nó.
Người chồng đặt tay lên mặt đứa bé và mỉm cười :
- Ừ...dễ thương lắm...nhưng anh hy vọng nó sẽ ngoan ngoãn hiền lành như em. Gọi nó là Naomi nhé!
- Naomi? Vâng...cái tên rất hay!
16 năm sau, mùa Thu năm....
- Chúc mừng sinh nhật Naomi!
Naomi mỉm cười, vui vẻ nhận gói quà nhỏ xinh xắn từ bạn.
- Cám ơn nhiều!
- Naomi! Em lên phòng giáo viên gặp thầy một chút.
Phòng giáo viên...
- Sao ạ? Em phải nghỉ học?
- Uh. - Thầy Tachi thờ dài thông cảm - Mặc dù em là một học sinh