
ừ trước tới giờ trong nhà, ai cũng nghe chị nói như vậy, bây giờ có anh là nói khác. Em không tin!
Phát một cử chỉ thất vọng, Trung im lặng nhìn lên trời. Anh cố gắng suy nghĩ và cẩn thận chọn từng lời:
- Có những điều anh không thể nói ra hết để em tin. Vì chị Thu muốn dấu. Em biết rồi đó! Chị Thu cũng như em, như anh, như mọi người trong nhà - coi bí mật đời tư của riêng mình là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Nhật Trung thở dài:
- Nhưng vì em, anh sẽ nói đúng như anh phải nói. Anh An cho rằng bé My My không phải là con mình…
Đột nhiên Phượng ngồi xuống ôm mặt. Trung biết cô đang bị kích động. Anh vội vã nói tiếp:
- Đó là nghi ngờ của anh. Điều anh muốn khuyên em là hãy nghĩ tới chị Thu và tình cảm gia đình.
Cặp lông mày xếch của Trung hơi nhướn lên:
- Và em cũng phải nghĩ tới bản thân. Em sẽ không bao giờ được hạnh phúc nếu em tiến tới xa hơn nữa với Nhã. Bây giờ em có thể khóc lóc vài ba tháng, nhưng em không phải chịu nỗi cay đắng trong suốt cuộc đời còn lại. Em nên nghe anh, hãy quên hắn đi!
Rõ ràng đó là câu kết thúc cuộc nói chuyện ngàn năm một thuở của hai anh em. Một câu kết thúc đáng sợ!
Phượng hoang mang bước vào sau Trung, cô đóng cửa phòng và bóp ống khóa. Phải chi người ta có thể khóa được trái tim và đoạn tuyệt với những tháng ngày đã sống dễ dàng như cô vừa khóa cửa nhỉ?
Tựa vào tường lạnh nhám. Phượng tưởng mình sắp chết đuối vì nỗi đau mỗi lúc một thấm dần… Phải quên, phải quên! Nhưng tại sao phải quên? Tại sao cô phải tin và phải nghe lời của anh Trung chứ? Anh ấy vừa kể một chuyện hoang đường đó mà! Phượng trấn an mình rồi bước lên lầu bằng những bước nhẹ nhàng dứt khoát.
Rốt cuộc Nhật Phượng cũng kiếm được cách vào nhà Thiên lúc anh đã đi làm, cô nhất định tìm gặp Nhã cho kỳ được.
Con bé Nguyệt ra mở cửa phải chưng hửng khi thấy Hoài Tú cười khoe hai chiếc răng mới thay to như hai tấm thớt. Con bé đẩy rộng cửa rào rồi bảo:
- Cô Phượng vào đây với con.
Vẫn theo thói quen cũ, Nguyệt chạy theo lăng xăng lít xít:
- Không có cậu Thiên, cậu Nhã gì ở nhà hết!
Hoài Tú nghênh mặt đáp:
- Em tới thăm bà ngoại mà! Bà ngoại ơi, bà ngoại!
Con bé xăm xăm chạy vào trong, bỏ mặc Phượng đứng chơ vơ ngoài sân. Nguyệt liếc cô một cái rồi cũng đi tuốt. Bỗng dưng Phượng bối rối, cô chẳng biết làm cách nào để gặp được Nhã khi anh chỉ cách cô có một tầng lầu. Tò mò cô bắt đầu nhìn xung quanh.
Lần trước Phượng mãi cãi tay đôi với Thiên, nên cô không có thời gian quan sát, ngôi nhà đồ sộ giàu có của anh.
Phải nói nhà Thiên quá rộng, khu vườn xung quanh rợp bóng cây ăn quả làm Phượng ngần ngại không dám bước đi. Cô dựa vào gốc nhãn nghe hoa thơm nhè nhẹ và nhìn những cái bông trắng ngà nhỏ li ti rơi đầy trên đất mà thầm mong Nhã xuất hiện.
- Cô Phượng ơi cô Phượng!
Phượng vội bước trở ra. Ngay lối đi vào nhà, cô thấy Hoài Tú đứng phụng phịu.
- Sao vậy Tú?
Con bé tỏ vẻ ấm ức:
- Bà ngoại đang có khách, bà ngoại nói con dẫn cô giáo vào thăm “Vườn địa đàng” của cậu Thiên, không thôi thăm tượng Phật Bà Quan Âm. Với lại bà ngoại bảo con mời cô Phượng ở lại ăn cơm cho vui.
Ngạc nhiên Phượng hỏi:
- Vườn địa đàng của cậu Thiên là cái gì? Nó ở đâu?
- Nó ở đây nè!
Vừa nói Hoài Tú vừa kéo tay Phượng đi tuốt ra sau. Hai người đi hết mấy hàng cây ăn trái thì mới tới một khoảng sân rộng được rào lưới cẩn thận, xung quanh rào cả trên nóc rào là những loại dây leo chằng chịt nhìn xa xa giống một ngôi nhà được kết bằng lá và hoa đủ màu. Chỗ thì hoa bim bim màu tím cà dịu mắt, nơi thì hoa huỳnh anh vàng duyên dáng rung rinh theo gió, có cả những lá trầu không to lớn vững chải bám sát cột sắt to tròn.
Nhật Phượng sững sốt:
- Trời ơi! Đẹp quá!
Cô lớ ngớ bước theo bé Tú. Con bé nhẹ nhàng đẩy cái cửa cũng bằng lưới ra rồi kéo Phượng vào. Ở đây ánh nắng chợt dịu hẳn vì day leo dàn nhau phiá trên đầu che phụ. Cô thích thú nhìn một chú thỏ bạch thản nhiên ngồi giương mắt hồng hồng với vẻ dạn dĩ khác xa lời người đời thường nói “nhát như thỏ”.
Bước thêm vài bước nữa, Nhật Phượng phát hiện ra không phải chỉ có một con thỏ mà còn nhiều con khác đang chạy quanh quẩn, với những chú sóc nâu mắt đen tròn, đuôi xòe bung ra tuyệt đẹp.
Một bên vách của khoảng vườn này là vách tường của ngôi nhà được đắp đá lồi lõm y như hòn non bo, trên đó một dòng thác nước đổ xuống rồi chạy lượn lờ trong các ngõ ngách của những tảng đá to nhiều hình thú đẹp mắt rồi lẩn khuất vào đâu đó tận cuối vườn.
Không khí mát dịu và thơm mùi hoa lài làm cô bâng khuâng. Phượng kéo Hoài Tú ngồi xuống bên tảng đá nhìn mấy con vịt Nhật Bản đủ màu đang rỉa lông dưới nước. Trên mặt hồ một bông súng nở bưng hết các cánh như khoe cái sắc đỏ tím đặc biệt của nó.
Ở đây đúng là một thế giới khác mà Phượng chưa bao giờ tưởng tượng tới:
- Cậu Thiên cò