
thấy mình là người có lỗi vì anh bốc đồng kéo cô vào trò chơi của Nhã, trong khi theo anh nhận xét thì Phượng có cảm tình đặc biệt với gã đàn ông có đời sống riêng khá dữ dội này. Khác với thói quen phớt lờ chuyện của thiên hạ. Anh hỏi dò:
- Mày sẽ gặp lại Nhật Phượng chứ?
- Đương nhiên! Con bé đẹp thế kia, dễ yêu thế kia và ngây thơ đến thế kia...
Nhã bỏ lững câu nóio, anh chợt thở dài rồi im lặng. Thiên ngập ngừng:
- Tao nghĩ chắc Nhật Phượng không là đối tượng để mày qua đường đùa vui!
Không trả lời câu hỏi của Thiên, Nhã bỗng nhếch môi mai mỉa:
- Thầy chùa chuyện môn ăn thịt chó, hôm nay lại sợ thiên hạ phạm tội sát sinh. Nghĩ cũng lạ! Hay là mày thích Phượng?
Thiên nổi cơn tự ái:
- Tao không bao giờ đá lấn qua sân người khác. Mày đừng đùa kiểu đó! Chỉ vì cô ta là cô giáo của Hoài Tú, tao không thích bị đánh giá sai khi đã có lần ngốc nghếch chui vào tròng bỡn cợt của mày!
Giọng Nhã dịu xuống:
- Kìa Thiên! Sao lại nóng! Xin lỗi tao đã nói linh tinh. Mày thông cảm, hôm nay tao mệt quá! Tâm trí cứ lan man vì những kỷ niệm đâu đâu.
Thiên lạnh lùng:
- Vậy tốt hơn nên đi ngủ! Mưa như vầy ngủ sẽ rất ngon.
Nhã gượng gạo đứng dậy, anh khoác chiếc áo gió lên vai giống như những gã lang thang:
- Sáng mai đi uống caphe với tao!
- Được thôi! Tao sẽ chờ!
Thiên trở về bàn làm việc của mình, anh cắm cúi trên bàn vẽ. Với anh bây giờ công việc là trên hết. Nhìn dáng vẻ bên ngoài, ai cũng nghĩ anh chắc chỉ biết ăn chơi, nhưng không phải thế. Thiên có thói quen làm việc vào ban đêm khi mọi người đã ngủ. Anh làm việc âm thầm và vô cùng yêu thích công việc đòi hỏi nhiều sáng tạo này.
Có lần mẹ anh đã nửa đùa nửa thật rằng: "Nếu không bị vợ bỏ, chắc tài năng của con đã bị chôn vùi mất rồi".
Thiên cười một mình. Nếu anh vẫn là chồng của Phượng Hoàng, có lẽ anh đã không là một kiến trúc sư có tiếng như hiện giờ. Anh đã thành công với biết bao nhiêu đồ án xây dựng lớn nhỏ. Nhưng "Một túp lều tranh và hai quả tim vàng" cho riêng mình, tới nay anh vẫn còn bỏ trống.
Cầm cây viết nỉ lên Thiên chấm một chấm lên tờ giấy vẽ mờ mờ đục.
Bắt đầu từ một chấm anh vẽ được nhiều nhà cao tầng. Sao đêm nay anh muốn vẽ cho riêng mình một mái ấm thật đơn sơ?
Dầu gì thì tuần sau cũng đến thời hạn nộp đề án công trình này cho Tổng giám đốc, Thiên chẳng còn nhiều thời gian để suy nghĩ viển vông như thời trai trẻ nữa đâu.
Thiên đặt thước lên giấy và kẻ một đường. Có lẽ đêm nay anh sẽ làm việc tới tận sáng. Độc thân như anh, điều đó có gì là quan trọng chứ.
Hoài Tú thì thầm bên tai Phượng với vẻ đầy bí mật:
- Cậu Nhã ở ngoài vườn đó cô Phượng. Cậu Nhã nói…
Nghiêm nghị nhìn con bé, Phượng ra lệnh:
- Bây giờ viết chính tả. Cứ một lời là một roi vào mông. Nhớ chưa!
Hoài Tú nhăn nhó gật đầu. Vừa lấy vở ra nó vừa cố vớt vát:
- Cô đọc bài ngắn thôi nghe cô. Con bị đau tay viết dài không nổi đâu!
Lật quyển tập đọc trên tay, Phượng cố tập trung tìm một bài thơ ngắn. Giọng cô run lên khi thoáng thấy bóng Nhã ngang cửa sổ. Phượng vờ không biết có anh đứng đó, cô cúi gầm đầu xuống bàn. Con bé Tú lanh chanh:
- Cậu Nhã! Cô Phượng đây nè!
Bối rối cô nhìn lên và thấy cái nhìn của mình bị mất hút bởi đôi mắt sâu thẳm đã đợi sẵn của Nhã. Anh âu yếm hỏi:
- Em vẫn khỏe chứ Phượng?
Khẽ khàng gật đầu, tay mân mê quyển sách. Cô nghe giọng mình rất lạ:
- Sao hôm nay anh lại ở đây?
Mắt Nhã đắm đuối:
- Vì anh biết có em ở đây!
Chỉ đợi Phượng mở lời nói chuyện với Nhã là Hoài Tú tìm cách chuồn ngay:
- Con khát nước quá cô Phượng ơi. Con đi uống nước một chút nghe cô.
Không cần biết Phượng có đồng ý không, nó nhảy xuống ghế, chạy mất tiêu.
- Ra đây với anh!
Nhật Phượng phụng phịu ngồi im. Nhã mỉm cười:
- Đừng giận dỗi xấu lắm! Anh đâu muốn xem em như Hoài Tú, dầu trẻ con nhưng nó rất dễ thương.
Vẫn điệu bộ tự nhiên thân ái và cũng rất lịch sự mà Phượng đã nhìn thấy bao nhiêu lần. Nhã vờ nghiêm mặt dọa:
- Em không ra thôi… để anh vào nhé!
- Để em ra mà!
- Vậy phải ngoan không!
Ngồi xuống kế bên Nhã trong khu vườn vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng xào xạc vài chiếc lá rơi, Phượng bỗng khớp, cô không còn hồi hộp như ở lần gặp Nhã vào đêm sinh nhật Hoài Tú, mà cô lại lo… Cô lo mình thua vì hơn ai hết cô biết nữa tháng nay cô đau khổ, muộn phiền vì đau. Cô đã đợi chờ trong khắc khoải, cô đã hi vọng Nhã sẽ đến nhà thăm cô, để rồi cô thất vọng, anh là cơn gió thoảng, cô cảm thấy mà không bắt được.
Cuối cùng Phượng đành trở lại dạy kèm Hoài Tú, một phần vì Đan Tâm năn nỉ. Một phần vì cô cần nuôi hi vọng mong manh rằng sẽ được gặp Nhã ở đây. Bây giờ gặp anh rồi, cô muốn hờn dỗi để Nhã dỗ dành như cô từng tưởng tượng, khi ôm gối thao thức nghĩ tới anh vô cùng. Nhưng không hi