XtGem Forum catalog
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324165

Bình chọn: 7.5.00/10/416 lượt.

lễ phép:

- Dạ cậu Nhã không có ở nhà!

Bất ngờ trước câu nói của con bé, Phượng cứ đứng sững ra. Nghĩa là sao chứ! Nửa tháng nay anh không đến nhà Đan Tâm để gặp cô, cô đã dẹp hết mọi e ngại cần phải có của con gái để đến tìm anh. Cô đã qua cái ải khai tên khai họ khổ sở rồi, tại sao anh muốn tránh cô?

Cổ Phượng như nghẹn lại, mặt cô tái đi vì chuyện không ngờ, Phượng thoáng thấy Thiên nhíu mày. Anh cao giọng:

- Cô Nhật Phượng là khách của cậu! Lúc nãy biết cậu chưa về nên mới hỏi thăm cậu Nhã.

Con bé lẽn lẽn nhìn Thiên như muốn nói gì nữa nhưng anh khoát tay và bước tới định dắt chiếc xe đạp của Phượng vào.

Phượng gượng gạo giữ xe lại:

- Có lẽ tôi sẽ về ngay!

Thiên thản nhiên dẫn xe tới dựng dưới góc nhãn:

- Làm gì vội vậy? Cô không về được đâu! Vị thiên thần mà hay cô đến… đóng của quỷ sứ thì trời sợ quá cũng đổ mưa. Mưa và “quỷ” sẽ ăn “rơ” với nhau làm cô quên lối về.

Dù đang rối như tơ vò trong lòng. Phượng vẫn không thể nào im trước cách nói của Thiên, cô tìm cách gỡ nguyên nhân mình tới đây:

- Tôi đến đây có mục đích hẳn hoi chớ có thăm… ai đâu mà quên lối về.

- Té ra cô tìm tôi chớ không phải tới thăm… ai hết. Ôi! Vui thật!

Nháy mắt một cái trong thật đểu, Thiên nói:

- Nhưng thiên thần bé nhỏ Ơi! Nếu… ai kia mà biết được mục đích cô đến đây, không chừng… họ giận luôn… hai đứa mình đó.

- Vô duyên! Tôi tìm anh hồi nào? Sao anh giỏi suy diễn quá vậy? Mục đích của tôi đến đây là… là… là….

Phượng cắn môi, cô nói đại:

- Chị tôi nhắn đã có tiền mặt nhiều, anh Nhã có muốn đổi “đỡ” thì tôi cho chị ấy mà đổi. Bây giờ tôi về đây!

Thiên tủm tỉm cười:

- Phượng không vào cho biết nhà tôi… A! Không! Vào cho biết nơi Nhã ở sao? Hắn ta chiếm lĩnh nguyên tầng lầu thứ hai với đầy đủ tiện nghi, y như sở thích của hắn. Tôi nghĩ, nếu cô không thích ở đây nói chuyện với người vô duyên, cô có thể lên đó ngồi chờ. Nhã sẽ về. Anh ta chẳng đi đâu xa! Thường thì các cô gái khác cũng hay chờ như vậy. Đúng là Việt kiều. Lúc nào cũng được nhiều cô.

Nghe lời Thiên mắc mỏ Phượng muốn khóc, thảo nào con bé hồi nãy hỏi cô tên gì. Với nó cô lạ quá, nên nó đâu dám cho cô vào nhà.

Cô trấn tỉnh lại Phượng nhìn Thiên, giọng lạnh nhạt:

- Nếu Nhã về anh nhắn dùm như vậy. Chỉ như vậy là đủ rồi. Cám ơn!

Nhún vai ra chiều tiếc rẻ, Thiên nói:

- Tôi vô duyên thật! Chưa bao giờ tôi làm vui lòng được Phượng, cũng như chưa bao giờ tôi năn nỉ thật tình mà Phượng động lòng. Bởi vậy mới thấy rõ tác dụng của mật ngọt. Nhất là thứ mật ngọt trên môi.

Chẳng thèm nói trả lại Thiên tiếng nào, Phượng bước tới dắt chiếc xe đạp. Mùi hoa nhãn làm cô dịu lòng. Phượng bâng khuâng nghĩ: Nếu như tình yêu chỉ là một làn hương hoặc là một chút mật ngọt, liệu cô có thể buông tha để chạy đuổi theo những thứ huyền hoặc đó không? Hay cô chỉ đủ sức ngồi một nơi mà chờ đợi, mà ngóng trong như lâu nay cô từng làm.

Tự nhiên cô buồn quá sức, cô linh cảm mình chỉ là một trò đùa, người ta đã chán và đang lánh mặt cô. Phượng loáng thoáng nghe Thiên chúc mình vui, anh ta mong sẽ gặp lại Phượng. Để làm gì kia chứ, vì người cô đang khát khao gặp đâu phải là Thiên và sẽ không đời nào là Thiên.

Nhìn cái dáng nhỏ trên chiếc xe đạp nghiêng nghiêng theo chiều nắng đó. Thiên thấy chạnh lòng. Anh không thích chen vào chuyện người khác, nhất là chuyện tình cảm, yêu đương, nhưng lần này anh bỗng bất nhẫn khi Nhã độc ác xếp Nhật Phượng vào danh sách những người tình hờ, những cô gái anh ta qua đường một đêm.

Thiên bỗng thấy thương xót khi nghĩ nếu như Nhật Phượng đã trót dại. Rồi anh lại cười cay đắng khi nhớ lời một thằng bạn nhậu. Hắn ta toe toét miệng bảo rằng “Con gái đời nay hay… trót dại lắm.” Các cô nàng sẵn sàng “trót dại” đâu biết chuyện cưới hỏi chỉ năm ăn năm thua. Điều đó có thể đúng với ai chớ không đúng với Nhật Phượng, cô gái có tâm hồn trong sáng được thể hiện qua giọng đọc truyện chứa chan cảm xúc, hết sức hồn nhiên mà Thiên đã nghe lén đêm nào. Dầu chưa biết nhiều về Phượng nhưng anh vẫn tin là cô gái tốt, yêu thương hết mình bằng tấm lòng chân thật.

Cậu Thiên ơi! Bà ngoại Tú mời cậu vào nhà, nhà có khách.

Vừa châm thuốc hút, Thiên vừa hỏi:

- Ai vậy Nguyệt?

Con bé tên Nguyệt cười cười:

- Dạ… bác sĩ Tường Vân.

Thiên nhăn mặt:

- Khổ quá! Cậu có bệnh đâu mà bác sĩ tới thăm vậy? Sao bà biết cậu về, con nói phải không? Hừ! Vào thưa với bà là cậu Thiên mới đi uống cà phê với cậu Nhã.

Nguyệt kêu lên:

- Không được đâu!

- Sao lại không? Mày nói dối như… chuyên gia mà sợ gì… thêm một chiến công nữa?

- Nhưng mà cậu Nhã đang nói chuyện với cô Vân và bà ngoại Tú trong đó. Làm sao con nói như vậy được.

Vụt ngay điếu thuốc chỉ mới rít một hơi xuống đất, Thiên đanh giọng:

- Cái gì? Cậu Nhã đang trò chuyện trong đó à? Tệ thật!