
An Hạ Dao bất chợt nhìn thấy một người con trai rất phong độ, đẹp trai và lịch sự
ngay phía sau Lộ Ngữ Nhụy. Khi cô nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Diệp
Trí Viễn, tim cô chợt thắt lại. Hôm nay Diệp Trí Viễn tới công ty đi
làm, bây giờ vẫn chưa hết giờ làm việc, anh cũng không nói với cô là sẽ
đi gặp bạn cũ, à mà là người yêu cũ chứ. Vậy thì việc Diệp Trí Viễn giấu cô lén gặp Lộ Ngữ Nhụy trong giờ làm việc rút cuộc là có ý gì?
Trong đầu An Hạ Dao chợt nghĩ ngay đến một câu nói thoảng qua của bà
Diệp, rằng kể từ sau khi Lộ Ngữ Nhụy ra nước ngoài thì bên cạnh Diệp Trí Viễn chẳng có lấy một cô gái nào, trong lòng cô lại càng thấy đau đớn.
Thì ra, vì bị mẹ hối thúc nên Diệp Trí Viễn mới cố sức theo đuổi cô và
chuẩn bị cưới cho xong chuyện, còn khi Lộ Ngữ Nhụy quay về thì trái tim
anh lại dao động và phải chăng anh đã hối hận vì đã đăng ký kết hôn cùng An Hạ Dao?
Tình cảm thăng hoa giữa Hạ Dao và Diệp Trí Viễn trong những ngày ở Hạ Môn tình yêu thực sự, An Hạ Dao không hề nghi ngờ điều đó, những xích
mích cãi cọ và sự ngọt ngào của cuộc sống những ngày sau đó cũng là
thật, nhưng bây giờ, khi mà nhìn thấy Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn –
người chồng đã giấu cô gặp gỡ với Lộ Ngữ Nhụy, thì cô bắt đầu nghi ngờ
về tình yêu của mình.
Vì Lộ Ngữ Nhụy là một người rất xinh đẹp, một nữ thần thanh nhã nhất.
Vì khi Diệp Trí Viễn bên Lộ Ngữ Nhụy, An Hạ Dao trở thành tấm bia đỡ
đạn, 10 năm trước cô đã là bia đỡ đạn, đến bây giờ, có lẽ cô cũng vẫn
không tránh khỏi số phận ấy?
Cảm giác khó chịu trong lòng An Hạ Dao chẳng khác gì mặt biển những
ngày trước giông bão, ngột ngạt đến vô cùng, nhưng cho dù khó chịu đến
đâu thì cũng phải đối diện, vì thế cô hít một hơi thở sâu, nở nụ cười tự chế nhạo, cố làm cho bớt vẻ thiếu tự nhiên trên khuôn mặt nhợt nhạt,
nhìn về phía Lộ Ngữ Nhụy, lịch sự chào: “Chào cậu, Lộ Ngữ Nhụy!”
“An Hạ Dao, đúng là cậu thật rồi, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà
cậu vẫn nhớ mình!” Lộ Ngữ Nhụy bước tới, nắm lấy tay An Hạ Dao, nói với
vẻ phấn chấn, vui mừng: “Cậu xinh đẹp hơn trước nhiều quá, vừa rồi mình
đã nghĩ là mình nhận nhầm người!”
An Hạ Dao mỉm cười lịch sự, đáp xã giao: “Cái từ xinh đẹp ấy, trước
mặt cậu mình không dám nhận đâu” Vừa nói, cô vừa đưa mắt nhìn về phía
Diệp Trí Viễn, anh cũng im lặng nhìn cô, anh định nói gì đó nhưng lại
thôi, cuối cùng lặng lẽ lắc đầu.
Lộ Ngữ Nhụy cũng nhìn theo An Hạ Dao, rồi sốt sắng giới thiệu: “An Hạ Dao, đây là Diệp Trí Viễn, cậu có còn nhớ không? Người mà hồi trước
ngồi cùng bàn với cậu đấy!”
Nghe Lộ Ngữ Nhụy nói như vậy, thì có lẽ Diệp Trí Viễn đã hoàn toàn
không nói cho cô biết chuyện anh đã kết hôn với An Hạ Dao và An Hạ Dao
bây giờ đã là vợ của anh.
Trong lòng An Hạ Dao rất buồn, không, là rất giận. Cô nghi hoặc nhìn
về phía Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh có ý gì? Tất nhiên là Diệp Trí
Viễn không nói thì An Hạ Dao cũng không thể làm mặt mo mà nói rằng: mình là vợ của Diệp Trí Viễn, người chồng ấy đã không chịu công nhận cô thì
cô có nói ra, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Diệp Trí Viễn hơi chau mày, nhìn An Hạ Dao với ánh mắt rất phức tạp,
nhưng vẫn không giải thích gì, thậm chí ánh mắt anh còn ngầm ra hiệu cho An Hạ Dao rằng, đừng nói ra điều gì cả.
“Diệp Trí Viễn, không lẽ anh quên rồi à? Đây là An Hạ Dao.” Lộ Ngữ
Nhụy thấy An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đều không lên tiếng chào nhau, bèn
quay người cười ngất, rồi nói với Diệp Trí Viễn: “Là cô gái trước đây
bịt răng, ngồi cùng bàn với anh và có thành tích học tập rất tốt ấy.”
Lúc đó Diệp Trí Viễn mới làm bộ đã nghĩ ra, bèn nhếch môi mỉm cười
lịch sự với An Hạ Dao, chìa tay ra nói: “Chào bạn, An Hạ Dao!”
An Hạ Dao sửng sốt nhìn điệu bộ làm như không hề quen biết mình của
Diệp Trí Viễn, cô thực sự không hiểu là hai người đó đang làm trò gì?
Không lẽ hôm nay là ngày cá tháng tư? Nhưng, tháng 9 thì làm gì có ngày
cá tháng tư?
Mặc dù An Hạ Dao biết Diệp Trí Viễn rất tài giả vờ, tuy nhiên có thể
làm được việc bị vợ bắt tại trận lén lút hẹn hò với người yêu cũ rồi,
không những không nhận vợ lại còn giả vờ như không biết thản nhiên tới
mức khiến An Hạ Dao ngỡ rằng Diệp Trí Viễn có người anh hoặc người em
sinh đôi thì cô chưa tìm thấy bao giờ. Diệp Trí Viễn trước mắt cô bây
giờ hoàn toàn khác hẳn với Diệp Trí Viễn hừng hực như lửa, ôm riết lấy
cô đêm qua.
Nhưng, trong hộ khẩu gia đình thì Diệp Trí Viễn là con độc nhất. Cho
nên, người đang đứng trước mặt chính xác là người chồng đích thực của An Hạ Dao.
“An Hạ Dao, cậu có còn nhớ Diệp Trí Viễn không?” Lộ Ngữ Nhụy thấy
Diệp Trí Viễn chìa tay một hồi lâu mà An Hạ Dao cũng không đưa tay ra,
bèn chớp chớp đôi mắt đen, dịu dàng hỏi.
“Nhớ chứ, làm sao mình lại không nhớ?” An Hạ Dao cười lạnh lùng: “Dù
cậu ấy có biến thành tro mình cũng vẫn nhớ!” An Hạ Dao thực sự cảm thấy
rất nực cười, cô rất muốn cười thật to một trận, cuộc đời này đúng là
chó đẻ, cô bắt gặp chồng hẹn hò với người yêu cũ, người yêu cũ không hề
biết chuyện, lại