Disneyland 1972 Love the old s
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325442

Bình chọn: 7.00/10/544 lượt.

Viễn ngã lăn xuống đất, đưa tay xoa xoa cái gáy
bị đau vì va, đưa mắt oán trách nhìn An Hạ Dao đang ôm chặt lấy người,
nhìn điệu bộ của cô cứ như thể Diệp Trí Viễn sắp biến thành con sói ăn
thịt cô không bằng.

Lần này thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ một cách lịch sự. “Cộc, cộc, cộc” “Vào đi.” Diệp Trí Viễn bóp gáy, đáp với vẻ mệt mỏi.

Người đẩy cửa bước vào là một phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, dung
mạo rõ ràng là của một phụ nữ quý phái, với mái tóc đen nhánh, tuy thời
gian để lại đôi chút dấu vết ở đuôi mắt, nhung với cách trang điểm tinh
tế, cách ăn mặc hợp thời trang của bà khiến cho người khác nhìn thấy
phải nghĩ rằng, đó là một phụ nữ mạnh mẽ.

Diệp Trí Viễn vội nở nụ cười đón bà, rồi nói với vẻ lấy lòng: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

“Con tránh đi một lúc.” Bà Diệp đẩy Diệp Trí Viễn đi một cách không e dè, rồi nhìn thẳng về phía An Hạ Dao lúc đó đang lúng túng ngồi ở ghế,
“Phải gọi cháu là gì nhỉ?”

An Hạ Dao biết, tư thế vừa rồi của cô và Diệp Trí Viễn đã khiến cho
bà Diệp liên tưởng tới rất nhiều thứ, cô cũng không có cách nào để giải
thích, bởi vì, giữa cô và Diệp Trí Viễn rất không rõ ràng, nên lúc này
khi bị hỏi như vậy, cô chỉ còn biết hết nhìn về phía Diệp Trí Viễn rồi
lại nhìn về phía bà Diệp đang nở nụ cười xã giao, và đáp với vẻ lịch sự: “Cháu chào cô, cháu tên là An Hạ Dao.” Nếu không phải vì không có quần
áo mặc, thì An Hạ Dao rất muốn lựa chọn tẩu vi thượng sách trong 36 kế!

Vì ánh mắt của bà Diệp nhìn cô quả là soi mói, giống hệt như ánh mắt
của mẹ chồng nhìn con dâu tương lại, khiến cho An Hạ Dao với chiếc khăn
quấn trên người càng trở nên mất tự nhiên.

“An Hạ Dao? Cháu là bạn gái của A Viễn à?” Bà Diệp thăm dò một cách khéo léo.

An Hạ Dao đang định lắc đầu, nói là không phải thì Diệp Trí Viễn đã
bước nhanh như tên bắn đến ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy cô một cách
thuần thục, tay ngầm ấn mạnh lên vai cô, rồi nở một nụ cười tươi rói,
nhìn về phía mẹ, đáp: “Đúng vậy, Dao Dao là bạn gái của con.”

Bà Diệp liếc nhìn Diệp Trí Viễn một cái, rồi quay sang chậm rãi nhìn
An Hạ Dao, hỏi: “Cháu làm nghề gì vậy?” Nói xong, bà cảm thấy hình như
mình quá nghiêm nghị, bất giác khẽ cười, đập vào chỗ bên cạnh mình: “A
Viễn gọi cháu là Dao Dao, thế thì cô cũng gọi cháu là Dao Dao. Cháu đừng căng thẳng quá, lại ngồi xuống đây đi.”

Tiếng cười của bà Diệp khiến không khí trở nên gần gũi hơn, An Hạ Dao do dự một lát, Diệp Trí Viễn vội ghé vào tai cô nói: “An Hạ Dao, với
cái kiểu này, nếu mà em không chịu thừa nhận là bạn gái của anh, thì
đừng có trách anh là không nhắc em đấy nhé, hậu quả chắc chắn là nghiêm
trọng hơn em tưởng tượng nhiều…”

“Anh uy hiếp tôi đấy à?” An Hạ Dao cũng hạ thấp giọng, thì thào vào tai Diệp Trí Viễn.

“Không phải là uy hiếp mà là cầu xin! Vì như thế tốt cho em và cũng tốt cả cho anh.”

Bà Diệp nhìn cảnh tượng Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao thì thầm vào tai
nhau với vẻ kiên nhẫn hiếm có. Trong con mắt của bà thì đó là cử chỉ
thân mật giữa hai người, còn bà thì nhân dịp đó quan sát An Hạ Dao một
lượt. Mặc dù cách ăn mặc của cô lúc này rất không ổn, nhưng bọn trẻ mà,
không kìm chế được cũng là điều có thể thông cảm.

Nhìn khuôn mặt xinh xắn, thanh tú, sạch sẽ, trắng nõn không chút phấn son nào của An Hạ Dao, trong lòng bà chợt dậy lên cảm gìác thinh thích, bà đùa: “Hai đứa đã xong chưa? Có thể để mẹ chen vào mấy câu được
không? Hãy trả lời những câu hỏi của mẹ.”

Khuôn mặt của An Hạ Dao thoắt đỏ bừng, cô đưa mắt nhìn bà Diệp với vẻ thấp thỏm, vì đù sao nói dối người lớn cũng không phải là sở trường của cô, nhưng Diệp Trí Viễn đã gán cho cô chiếc mũ “bạn gái”, điều ấy thực
sự đã làm khó cho cô.

“Mẹ, mẹ định nói gì ạ?” Diệp Trí Viễn nhướn đôi lông mày lưỡi mác,
nhìn mẹ, giải thích: “Dao Dao là nhà văn phụ trách chuyên mục của tạp
chí.”

“Ồ, nghề ấy rất tốt đấy. Các con yêu nhau bao lâu rồi?” Biết được
nghề nghiệp của An Hạ Dao, bà Diệp lại càng tỏ ra vẻ hiền hòa. Bà nhìn
An Hạ Dao, nắm tay cô, tiếp tục hỏi: “Chuẩn bị bao giờ thì kết hôn?”

“Vẫn chưa có kế hoạch ạ.” Diệp Trí Viễn đáp tránh đi, vẻ mặt vẫn giữ nguyên.

“Con thật là, sao lại vẫn chưa có kế hoạch?” bà Diệp trừng mắt nhìn
Diệp Trí Viễn với vẻ không vừa lòng, tiếp đó nở nụ cười hiền hậu nhìn An Hạ Dao: “Dao Dao, vậy là cháu chưa duyệt kế hoạch à?”

“Cháu ạ?” An Hạ Dao ngây người, nhìn bà Diệp với vẻ ngượng ngùng, “Vẫn chưa có kế hoạch ạ!”

“Hai đứa các con đều chưa có kế hoạch?” Giọng của bà Diệp cao hẳn
lên, bà chau mày, nói với vẻ nghiêm túc: “Không được, cô phải hẹn gặp
cha mẹ cháu mới được, để rồi còn phải lên kế hoạch chuẩn bị giúp các con tổ chức đám cưới chứ.”

“Sao cơ ạ?” An Hạ Dao trợn tròn mắt, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ oán trách.

Diệp Trí Viễn mỉm cười với vẻ bất lực, xoa dịu bà Diệp: “Mẹ, chuyện cưới xin không vội được.”

“Không vội mà được à?” Giọng của bà Diệp mang vẻ ca thán: “Kể từ sau
khi Tiểu Nhụy ra đi, đã nhiều nă