
út ngài ngại: “Sau
khi hiểu rõ chân tướng sự thật về vụ tai nạn của bố tôi, đương nhiên tôi không thể tiếp tục nhìn anh ấy với ánh mắt căm thù rồi. Dẹp bỏ phẫn hận và ác cảm, tôi mới dần dần phát hiện… thực ra… con người anh ấy rất
tốt.”
Lạnh lùng nhìn má cô đỏ ửng lên, Hoắc Khởi Minh bỗng hỏi một câu: “Không phải cô đã yêu cậu ta rồi đấy chứ?”
Câu hỏi bất ngờ như vậy khiến Điền Điền sững sờ mãi mới phản ứng lại, mặt
cô đỏ lựng: “Đương nhiên là không rồi. Sao anh có thể nói như vậy được
chứ?”
Điều Hoắc Khởi Minh muốn chính là câu trả lời này. Tiện thể, anh ta đẩy chủ đề vào đúng nội dung mình muốn nói: “Không phải thì tốt. Nếu cô yêu cậu ấy thì chắc chẳng có cơ hội đâu. Cô biết không? Kế
hoạch của Liên thị là tiến vào thị trường Hồng Kông. Bây giờ họ đang cần nguồn hỗ trợ tài chính. Chắc Liên Gia Kỳ và em gái tôi sắp chính thức
đính hôn rồi. Sau khi họ đính hôn, ông già tôi sẽ đứng ra hỗ trợ vốn cho kế hoạch mở rộng thị trường của Liên thị.”
Những lời này,
trước đây Hoắc Khởi Minh đã từng nói với Điền Điền rồi. Để tập đoàn Liên thị tiếp thêm một bước, Liên Gia Kỳ có teher sẽ đồng ý lấy Hoắc Lệ
Minh. Cuộc hôn nhân này sẽ đem lại sự ủng hộ mạnh mẽ của Hoắc thị dành
cho Liên thị. Khi đó, cô nghe những lời này càng thêm coi thường Liên
Gia Kỳ, nhưng lúc này lòng cô lại tràn ngập nỗi buồn. “Thật ư? Liên Gia
Kỳ đã nhận lời rồi sao?”
“Cậu ta có lý do gì để từ chối chứ?
Đàn ông đều là động vật ham quyền lực. Nếu vương quốc Liên thị có cơ hội mở rộng, lẽ nào cậu ta lại không muốn? Huống hồ cậu ta cũng không cần
phải hy sinh quá nhiều. Lệ Minh cũng đâu phải người vợ không ra gì. Tuy
có có chút khiếm khuyết về mặt thân thể nhưng ông già đã ngầm ám chỉ
rằng, nếu sau khi kết hôn, Lệ Minh không sinh được đứa con khỏe mạnh,
cậu ta có thể tìm người phụ nữ khác giúp sinh người kế thừa.”
Lời nói của Hoắc Khởi Minh cực kỳ có sức thuyết phục, Điền Điền chỉ biết im lặng. Nhìn qua cửa sổ xe, dãy đèn trên phố như biển sao trên bầu trời,
cô không nói rõ được rốt cuộc lòng mình thế nào…
Hai giờ
chiều hôm sau, trên đường Vạn An, tại cửa hàng chính quảng trường mua
sắm Thế Giới Mới Xinh Đẹp, trên sân khấu dưới vòm nhiều màu sắc, Điền
Điền và vài cô người mẫu đã có mặt. Khoảng nửa tiếng nữa họ sẽ cùng làm
người mẫu quảng cáo cho mỹ phẩm của một thương hiệu nổi tiếng.
Khoảng gần hai rưỡi, dường như có linh cảm, Điền Điền đành chỉnh lại trang
phục, bỗng ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy trong bãi đỗ xe cách đó
không xa, Liên Gia Kỳ bước ra khỏi một chiếc xe nhỏ. Có mấy người ra đón anh, cùng dẫn anh đi về cửa lớn của quảng trường mua sắm. Dường như anh không hề thấy cô, chỉ chú tâm nghe người trung niên có dáng vẻ giám đốc đi bên cạnh nói.
Hoảng hốt cụp mi xuống, Điền Điền vội vàng
thay đổi hướng nhìn. Tại sao phải hoang mang? Tại sao phải hoảng hốt? Cô không nói rõ được. Cô chỉ cảm thấy từ đáy lòng mình có một sự thay đổi
khác thường đang diễn ra. Dù không nói được là gì nhưng rõ ràng nó đã
rất gần. Giống như không khí ẩm ướt trong mùa mưa, không thể nhìn rõ,
cũng không thể nào sờ thấy. Nó lặng lẽ ngưng tụ thành từng giọt trên
thành tường, không cách nào né tránh được.
Chương trình chính thức bắt đầu. Người chủ trì giục các người mẫu lên sâu khấu. Điền Điền
ngẩn ngơ bước lên cùng các người mẫu khác đứng thành hàng, nở nụ cười
như hoa. Dưới sân khấu là tràng phóa tay và những tiếng huýt sáo giòn
tan. Có người thốt lên: “Nhóm người mẫu hôm nay thật xinh đẹp.”
Anh ta vừa dứt lời, bỗng một người đàn ông có râu tỏ vẻ giận dữ lao lên sân khấu, chỉ vào các cô người mẫu, lớn tiếng quát: “Phụ nữ xinh đẹp chả
phải là thứ tốt đẹp gì, đều là đồ lăng loàn, đều là hạng gái bao, phải
giết hết.”’
Người đàn ông đó vừa nói, vừa rút dao găm trong
người ra, hằm hằm lao về phía các cô người mẫu. Bỗng chốc máu tươi chảy
ra, các người mẫu đều sợ thét lên, chạy toán loạn. Ông ta bất chấp,
tiếptục cầm dao đuổi theo họ. Trên dưới sân khấu đều náo loạn, tiếng la
hét vang lên không dứt. Điền Điền có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng một chương trình khuyến mãi lại có thể biến thành thế này. Khi ông ta
hũng hãn rút dao găm ra, cô còn không dám tin vào mắt mình. Cô đã nhìn
thấy lưỡi dao cứa vào vai một nữ đồng nghiệp xinh đẹp của mình đến nỗi
máu đỏ tuôn ra. Cô ấy sợ hãi, mặt trắng bệch, nhảy xuống khỏi sân khấu.
Chân cô mềm nhũn, trong lòng hoảng hốt, sợ hãi, tim đập thình thịch, cô
như không thở nổi nữa.
Khi hoảng sợ thì phải bỏ chạy, nhưng
Điền Điền chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì người đã ngã bịch
xuống đất. Ánh mặt trời chiếu vào bóng người cầm dao. Người đó đang lao
về phía cô, giơ dao lên hung hãn. Cô nhắm mắt lại, chỉ còn kịp hét lên:
“Á…”
Cùng với tiếng hét đó, một đôi tay mạnh mẽ bỗng kéo cô
lảo đảo trên mặt đất. Cô ngã vào một vòng tay ấm áp. Kinh hoàng mở mắt
ra, ngoảnh đầu lại nhìn, cô chỉ thấy khuôn mặt của Liên Gia Kỳ. Gần như
thế, gương mặt anh choán hết tất cả. Trong mắt cô không còn ai hay gì
khác, trong nghìn ngườ