pacman, rainbows, and roller s
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325812

Bình chọn: 9.5.00/10/581 lượt.

trước thì đừng cố
gắng đi. Cô biết chưa?”

Nghe Liên Gia Kỳ nhắc đến sự việc lần trước, má Điền Điền đã đỏ lại càng đỏ hơn, giọng nhẹ như cánh hoa rơi
xuống đất, gần như không nghe thấy gì: “Tôi biết rồi.”

Để che giấu nét mặt xấu hổ của mình, cô cố ý cúi gập người xuống thành ang,
dùng đầu ngón tay chấm chấm xuống nước rồi nhỏ lên những chiếc lá sen
tròn xanh biếc như những viên ngọc long lanh. Không ngờ điều đó lại làm
kinh động hai chú các chép đuôi đỏ. Chúng quẫy lung tung dưới nước làm
bắn cả bọt nước lên. Nước bắn vào mắt làm lông mi ướt sũng không thể mở
mắt ra. Cô nhắm chặt mắt, hai tay rờ rẫm, mò một lát thì có bàn tay nhẹ
nhàng đặt thứ gì đó mềm mại vào lòng bàn tay cô. “Dùng cái này lau đi.”

Sau khi lau khô hai mắt, Điền Điền mới phát hiện ra vật trong tay mình là
một chiếc khăn tay của đàn ông. Chiếc khăn tay màu xanh nhạt có viền màu xanh thẫm, hoa văn hình ô van, chất liệu mềm mại, đường may cực kỳ tinh xảo, một góc của khăn tay có thêu logo Burberry.

Điền Điền
có ấn tượng về chiếc logo này. Tháng trước, Ma Lệ - Đồng nghiệp ở công
ty người mẫu quen ông chủ Đài Loan đó – đã cùng ông ta sang Nhật Bản đi nghỉ một tuần. Sau khi về nước, trong số những quà cô ấy mua tặng mọi
người có chiếc khăn tay mang logo này. Nó được đựng trong chiếc hộp nhỏ
rất cầu kỳ. Nghe nói rẻ nhất cũng phải hơn một nghìn yên Nhật, tương
đương với hơn một trăm tệ. Khi đó, cô có hơi giật mình, nghĩ mãi mà
không hiểu sao một chiếc khăn tay nhỏ xíu lại bán với giá hơn một trăm
tệ?

Man Lệ, với cung cách của một quý phu nhân mở rộng tầm
mắt cho cô: “Burberry là một thương hiệu xa xỉ, đẳng cấp của Anh. Nó
cũng nổi tiếng như Lv của Pháp vậy. Em cảm thấy chiếc khăn tay này hơn
một trăm tệ là đắt sao? Nói cho em biết, hàng Anh chính gốc còn hơn một
nghìn tệ cơ. Vì dân chơi Nhật Bản đặc biệt thích thương hiệu này nên Anh quốc đã thành lập nhãn hiệu Burberry Black Label ở Nhật và giá cả cũng
không đắt như hàng chính quốc. Sản phẩm đều mang phong cách Nhật Bản với số lượng có hạn. Các sản phẩm Burberry của Nhật làm ra thâm nhập vào
thị trường của giới trẻ và rất được giới trẻ yêu thích. Đa số khách du
lịch đến Nhật Bản đều mua vài chiếc khăn tay Burberry mang về tặng bạn
bè, vừa oách mà lại vừa mốt.”

Hóa ra là như vậy. Điền Điền
thật không dám coi thường chiếc khăn tay “hàng hiệu” này. Man Lệ đem
mười mấy chiếc khăn tay đến công ty tặng cho mọi người, nam có, nữ có,
tùy ý lựa chọn. Khi đó, các nam nữ người mẫu đều cười rất vui vẻ, vây
quanh tranh nhau. Điền Điền rất ngại tranh giành với người khác nên đợi
mọi người chọn xong cô mới đến lấy và chỉ còn lại một chiếc khăn tay
nam.

Tuy không thích hợp cho cô dung nhưng Lily đứng bên cạnh nói: “Em không dùng được thì có thể đem tặng cho người khác. Chẳng hạn như tặng bạn trai cũng được đấy! Chị cũng lấy một tiếng khăn tay nam để tặng BF [1'> của chị này.”

Khi đó, Điền Điền nhớ tới Hạ Lỗi mà lòng thấy mất mát thứ gì đó. Nếu có thể thì cô rất muốn tặng chiếc khăn tay này cho anh ấy.

“Không viết thư tình, không viết thơ

Chỉ đem khăn này gửi tương tư

Quân tử, chàng xem cho thật kĩ

Đường ngang đường dọc đều là tơ.”

Thời cổ đại, chiếc khăn tay mềm mại luôn là tín vật bày tỏ lòng tương
tư.Tiếc là Hạ Lỗi đã có bạn gái. Tớ tình của cô không thể nào mượn chiếc khăn tay này để bày tỏ được rồi.

Nhìn chiếc khăn tay đắt
tiền mà mình đã lau ướt trong tay, Điền Điền cảm thấy rất ái ngại: “Xin
lỗi anh. Tôi làm ướt hết khăn tay của anh rồi.”

Liên gia Kỳ cười nhẹ nhàng: “Không có gì. Khăn tay là dùng để lau mà.”

Nói là như vậy nhưng chiếc khăn hàng hiệu này rất đắt tiền. Điền Điền chỉ
cảm thấy, nếu thật sự dùng nó để lau mồ hôi, lau mặt thì quá là phí
phạm. Cô nghĩ mình phải giặt thật sạch sẽ rồi đem trả lại cho chủ nhân
của nó.

“Khăn tay ướt thế này rồi. Tôi mang về giặt sạch, phơi khô rồi gửi trả anh nhé!”

“Không cần đâu. Tôi tự giặt cũng được.”

Liên Gia Kỳ vừa nói vừa giơ tay ra lấy lại chiếc khăn tay trong tay Điền
Điền. Đương nhiên cô cảm thấy thật ngại khi để anh phải tự giặt nên vội
vàng giành nó lại: “Là tôi làm bẩn nó, cứ để tôi giặt đi.”

Khi cô giành lại chiếc khăn tay, động tác hơi mạnh nên kết quả là cô không
chỉ cầm được chiếc khăn tay mà còn nắm cả ngón tay thon dài của anh. Tay anh rất ấm, còn tay cô thì lạnh ngắt. Lạnh và ấm quyện vào nhau, cảm
giác thật rõ rệt, không thể nào không nhận ra được. Như chạm phải dòng
điện, Điền Điền vội vàng rụt tay về, mặt cô thoáng đỏ ửng lên. Liên Gia
kỳ cũng có chút sững người, vô thức anh cúi xuống liếc nhìn tay mình.
Vừa rồi, tuy hai bàn tay chỉ chạm nhẹ rồi buông ra ngay nhưng cảm giác
như còn vương vấn nơi đầu ngón tay, không dứt ngay được.

Cách đó không xa, dưới giàn hoa tường vi, Lục Hiểu Du và Tằng Thiếu Hàng
đang nhìn về phía ang trồng sen. Lục Hiểu Du vừa nhìn vừa hỏi chồng:
“Anh có cảm thấy hình như Gia Kỳ rất quan tâm đến Điền Điền không?”

Tằng Thiếu Hàng