XtGem Forum catalog
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325793

Bình chọn: 9.5.00/10/579 lượt.

gật đầu tán thành: “Đúng là có một chút. Ban đầu, khi Liên
Gia kỳ nói muốn sắp xếp cho cô ấy đến đây làm việc, anh đã cảm thấy có
chút kỳ lạ. Cậu ta rất hiếm khi quan tâm đến một cô gái như vậy.”

Thấy chồng tán đồng, Lục Hiểu Du lại lên tiếng kết luận thẳng thừng: “Quan
tâm đến một người có lúc chính là điểm khởii đầu của tình yêu. Nếu không thích cô ấy, không để ý đến cô ấy thì cũng chẳng cần phí công phí sức
lo cho sự sống chết của cô ấy làm gì. Em nghĩ Gia Kỳ, cậu ấy… tuy chưa
thể nói là yêu nhưng ít nhất cũng đã thích Điền Điền rồi.”

[1'> Boyfriend



Khi hoàng hôn buông
xuống, Điền Điền và Liên Gia kỳ cũng rời khỏi vườn hoa. Anh tiện đường
đưa cô về thành phố. Hai người ngồi trong một chiếc xe nhỏ khiến cô cảm
thấy vô cùng căng thẳng. Không phải nỗi căng thẳng do sợ sệt hay hoảng
hốt mà là do tâm trạng rối bời không nói rõ được, sao trái tim không yên tĩnh được chứ?

Anh vẫn bình tĩnh như thế, hai tay giữ chặt vào vô lăng, giọng nói dịu dàng , điềm tĩnh: “Tôi đưa cô về trường hay về nhà đây?”

Cô định thần lại: “Tôi muốn đến phố hải sản Vạn Gia Đăng Hỏa, anh có tiền
đường không? Nếu không thì chỗ nào tiện anh cho tôi xuống cũng được.”

“Vạn Gia Đăng Hỏa? Vậy tôi đưa cô đi. Cô hẹn người ta ăn cơm ở đó à?”

“Là Du Tinh mời cơm. Tôi chỉ đi cùng thôi.”

Du Tinh định mời cơm Hoắc Khởi Minh hôm nay nên đã gọi Điền Điền về đi
cùng từ lâu. Liên Gia Kỳ không hỏi thêm gì mà lái xe đi thẳng, đến cửa
Vạn gia Đăng Hỏa thì dừng lại. KHi anh mở cửa xe cho Điền Điền bước
xuống thì một chiếc Cabriolet mui trần dựng ngay bên cạnh. Người lái xe
là Hoắc Khởi Minh. Cặp kính râm đen che quá nửa khuôn mặt, khóe miệng
anh ta nhếch lên mỉm cười nhưng đôi mắt sau cặp kính râm lại lạnh lùng
băng giá không ai hiểu nổi. “Xin chào, Gia Kỳ! Thật không ngờ lại gặp
cậu ở đây. Có cần trùng hợp như vậy không?”

Thấy Hoắc Khởi
Minh cũng xuất hiện, Liên Gia Kỳ hơi sững người. Điền Điền ngồi bên cạnh liền giải thích: “Người Du Tinh mời cơm hôm nay chính là Hoắc Khởi
Minh. Anh ta cũng giúp cậu ấy lo chuyện mẹ La Thiên Vũ nên cậu ấy mời
anh ta ăn cơm để bày tỏ lòng cảm ơn.”

Họ đang nói chuyện thì
vừa hay Du Tinh cũng bước từ trên taxi xuống. Vừa thấy Liên Gia Kỳ cũng
có mặt, co vô cùng xúc động. “Anh Liên cũng ở đây ạ! Anh vừa từ Hồng
Kông về có phải không? Thật là tốt quá! Tôi cũng muốn mời anh đi ăn cơm. Chọn ngày không bằng gặp ngày. Hôm nay luôn nhé! Anh nhất định phải nể
mặt tôi đấy!”

Liên Gia Kỳ mỉm cười, còn chưa lên tiếng thì
Điền Điền đã vội nói trước: “Không được. Đây là nhà hàng hải sản. Anh ấy bị dị ứng không thích hợp ăn ở đây đâu.”

Liên Gia Kỳ sững
người, đôi mắt vô thức nhìn về phía Điền Điền. Cô ấy còn nhớ anh bị dị
ứng hải sản. Anh đã buột miệng nhắc tới điều này khi ăn cơm cùng họ ở
thành phố S, rõ ràng là Du Tinh đã quên rồi.

“Ôi trời! Đúng rồi. Mình quên mất. Không sao đâu. Vậy chúng ta đổi nơi khác ăn cơm là được mà.”

Vị khách mà Du Tinh mời cơm vốn là Hoắc Khởi Minh nhưng bây giờ sự chủ ý
của cô lại dồn cả vào Liên Gia Kỳ. Dường như cô chẳng hề liếc nhìn sắc
mặt Hoắc Khởi Minh lấy một cái, sắc mặt anh ta có chút khó coi nhưng
phong độ bên ngoài vẫn giữ khá tốt: “Du Tinh, e là Gia Kỳ không thể nhận lời mời của cô được đâu, vì cậu ấy đã hẹn với em gái tôi cùng đi ăn tối nay rồi.”

Tin nhắn của Hoắc Lệ Minh, Liên Gia Kỳ suy nghĩ
hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời đồng ý. Anh nghĩ, có những điều nên trực tiếp nói rõ sẽ tốt hơn. Không biết tại sao Hoắc Khởi Minh lại biết
chuyện này. Anh liếc nhìn anh ta khó hiểu.

“Gia Kỳ, tôi ra
khỏi nhà thì đúng lúc Lệ Minh đang chọn đồ chuẩn bị đi gặp cậu. Con bé
lộn tung cả tủ đồ lên, xem ra rất mong gặp cậu đấy! Cũng đến lúc cậu đi
đón con bé rồi. Đừng để phái nữ phải đợi. Như vậy không lịch sự đúng
không?”

Câu này của Hoắc Khởi Minh cố ý nói cho Điền Điền
nghe. Thấy cô từ trên xe Liên Gia Kỳ bước xuống, anh ta vô cùng tức
giận. Anh ta không hiểu sao cô nhanh chóng đến với Liên Gia Kỳ như vậy?
Hôm nay là ngày nghỉ, cô và Liên Gia Kỳ cùng đi đâu? Hẹn hò ư? Phán đoán này khiến anh ta càng cảm thấy khó chịu hơn. Anh ta nhất định phải nói
những lời này để Điền Điền hết hy vọng với Liên Gia Kỳ đi. Tóm lại,
không thể để quan hệ của họ càng ngày càng khăng khít được.

Nghe nói Liên Gia Kỳ hẹn Hoắc Lệ Minh cùng đi ăn tối, trong lòng Điền Điền
hơi bàng hoàng, lay động nhẹ như có hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ yên ả.
Tuy không sóng không gió nhưng từng vòng tròn cứ thế lan tỏa mãi. Liên
Gia kỳ lịch sự từ chối Du Tinh rồi lái xe đi. Điền Điền vô thức nhìn
theo xe anh khuất dần. Hoắc Khởi Minh để ý thấy ánh mắt của cô mà không
kìm được, thầm cắn răng hậm hực.

Sau bữa cơm, Hoắc Khởi
Minh lái xe đưa hai cô gái về nhà. Anh ta đưa Du Tinh về trước, sau đó
đến lượt Điền Điền. Vừa lái xe anh ta vừa làm ra vẻ bâng quơ hỏi: “Hình
như quan hệ giữa cô và Liên Gia Kỳ đã cải thiện rất lớn nhỉ? Trở nên tốt như vậy từ bao giờ thế?”

Điền Điền có ch