
i sợ hãi
trong tôi...
***
“Này? Em còn
muốn đi đến bao giờ nữa đây?” anh mệt mỏi ngồi xuống bãi cỏ xanh ri gần bờ
sông. Chắc là tôi hành anh ấy hơi quá rồi, nhưng cũng chỉ vì đây là lần đầu tôi
được đến một nơi có không khí trong lành và nhiều cảnh đẹp như thế này thôi...
“Oh... thật
thất vọng mà... em không ngờ là sức khỏe của anh lại kém như vậy đấy. Cũng tại
anh đi đâu cũng ngồi xe hơi đây mà...” tôi quay lại ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ừm, cuộc sống
của anh chắc là tẻ nhạt quá nhỉ?” anh ngả lưng nằm xuống bãi cỏ mắt nhìn lên bầu
trời trong veo và tận hưởng bầu không khí lạnh của những ngày đông.
Tôi không trả
lời câu hỏi của anh vì tôi không biết, tôi chưa sống qua cuộc sống của anh thì
làm sao có thể nói nó tẻ nhạt hay không. Nhưng có vẻ như anh vẫn đang chờ đời
câu trả lời từ phía tôi.
“Em chỉ biết
anh là một người bận rộn quá mức so với tuổi của mình! Có thể là vất vả...”
“Tất cả những
công việc anh đang làm chẳng là gì cả, sẽ chẳng thấm vào đâu với khối công việc
mà anh sẽ phải làm khi tiếp nhận RED từ tay bố mình...”
Tôi nhìn anh
tò mà. Vậy tại sao anh lại cảm thấy tẻ nhạt nhỉ? Lúc ấy thực sự là tôi đã đánh
đồng hai từ tẻ nhạt và vất vả...
“Bởi vì cuộc
sống của anh không có em.” Tôi không hiểu anh đang nói gì, rõ là tôi đang hiện
hữu từng ngày trong cuộc sống của anh mà, tại sao anh lại nói cuộc sống của anh
không có tôi trong đó?
“Em chỉ ở
trong trái tim của anh, anh không muốn em phải sống chung một thế giới với
anh...” hơi buồn một chút nhưng tôi hiểu được anh, tôi hiểu anh cũng chỉ muốn tốt
cho tôi thôi, tôi hiểu anh đang muốn nói rằng tôi không thể làm người yêu của
anh...tôi hiểu anh lo cho tôi nên cũng không giận anh, cố tỏ ra mình không buồn,
tôi cũng từ từ ngả lưng nằm xuống cạnh anh:
“ Em cũng
không muốn làm phu nhân của RED, cũng không muốn con em sau này sẽ thừa kế RED.
Em chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị bên gia đình của mình thôi...”
Tôi có cảm giác bàn tay thường ngày vẫn cứ lạnh ngắt của mình đang ấm lên, là hơi ấm 37 độ
được truyền ra từ bàn tay của anh...
“Anh chưa
bao giờ có suy nghĩ là mình sẽ tiếp quản RED, đó chỉ là trách nhiệm của anh và
anh đang cố hết sức để trốn tránh cái trách nhiệm đó, bằng tất cả khả năng của
mình.”
Tôi khá bất
ngờ với câu nói của Win nhưng vẫn im lặng đợi câu trả lời...
“Lẽ ra bố mẹ
anh đã có một cuộc sống rất hạnh phúc bên nhau nhưng chỉ vì cái trách nhiệm cha
truyền con nối đó mà mẹ anh đã phải chết trong cô dơn và đau khổ”
Tôi tin anh nhất
định sẽ làm được và tôi sẽ đợi đến ngày đó, tôi biết rằng chỉ có cách chờ đợi đến
ngày đó thì tôi với anh mới có thể thật sự đến bên nhau, không rào cản, không lo
toan, muộn phiền...
Win trở về nhà (nhà chính, nhà mà hôm anh
đưa nó về là nhà riếng của anh) và nhận thấy không khí có gì khác lạ, số người
làm cũng nhiều lên nữa
“Tôi đã nói
là giảm số người làm xuống mức tối thiểu nhất có thể rồi mà. Tại sao vẫn có nhiều
như vậy chứ?” anh coi có khó chịu nhìn đám người ra ra vào vào trong nhà, nhà
thì rộng thật nhưng cũng chẳng mấy khi bẩn mà cứ lau lau chùi chùi mãi làm anh
thấy khó chịu, anh không thích thấy có người lạ cứ đi lại trong nhà mình.
“Ông bà nội
của thiếu gia sẽ xuống đến sân bay trông có lẽ là khoảng 5p nữa” bà quản gia
nhìn vào cái đồng hồ quả quýt- thứ mà
lúc nào cũng ở trong tay của bà ấy rồi nói.
Anh không
nói gì mà đi thẳng lên phòng, chưa bao giờ anh thấy mình lại lo lắng thế này
khi ông bà nội mình về, anh đang lo lắng cho nó, lần này về chắc chắn là có
liên quan đến sự có mặt của nó trong cuộc sống của anh chứ không phải chỉ là để
dự buổi lễ thừa kế lại RED của anh vào tháng sau...
...
“Cháu có vẻ
thờ ơ với ông nhỉ, Win?”anh không phản ứng gì, chỉ từ từ dập tắt điếu thuốc mà
thôi, lâu sau nh mới trả lời:
“Chẳng phải
vẻ thờ ơ này của cháu là do ông dày công huấn luyện mới có hay sao?” từ khi
sinh ra anh đã được huấn luyện cho cách để trở thành một ác quỷ là như thế nào
rồi, mỗi ngày anh đều phải chứng kiến cảnh bố mình giết người dù cho anh vẫn
còn là một đứa trẻ sơ sinh, lớn hơn một chút thì được học cách cần dao rạch vào
cơ thể của người khác, có khi lại chính nhân viên của RED. 4 tuổi anh đã được học
cách cầm súng và giết người lần đầu là khi anh 5 tuổi...
“Đúng vậy ta
đã phải rất vất vả để cháu có thể được như ngày hôm nay, vì vậy ta không muốn
bao năm của chúng ta bị đổ sông đổ bể chỉ vì nhưng thứ tầm thường, nhỏ bé” ông
rất ít khi nói thẳng ra điều gì vậy mà hôm nay ông lại không ngần lại ám chỉ thẳng
việc ông sẽ trực tiếp giải quyết việc của anh với nó.
“Ý ông là
sao?” mặc dù đã hiểu nhưng anh vẫn hỏi lại vì anh không bao giờ có thể đoán được
ông sẽ làm gì... lòng anh bắt đầu nóng lên như lửa đốt...
“Ông biết lí
do mà cháu chuyển R2 sang sang BangKok và