
là sao? Hắn luôn tự hỏi mình.
- Không ngờ mày lại mạnh đến như vậy, nói gì thì nói tao vẫn khâm phục ý trí của mày vì thằng nhóc con vậy mà dám làm tất cả.
- Tao còn có thể làm hơn thế nữa, tao xin mày hãy trả em ấy lại cho tao
dù cho em ấy là gì đi nữa thì tao vẫn yêu và không thể nào sống nếu
thiếu em ấy trong cuộc đời này.
- Dù có chết?
- Tao sẽ chết theo để mãi mãi được bên em ấy?
- Yêu là gì mà khiến cho ai nấy điều có thể hi sinh cho nó?
- Tình yêu là một phạm trù của cảm xúc, không thể nào lí giải được, chỉ
biết cảm nhận và cảm nhận từ trái tim, những người yêu nhau thì có chung một nhịp đập, họ sẵn sàng hi sinh tính mạng vì nhau để cho người kia
được sống. Yêu còn hơn thế đó. Vậy tao xin mày hãy trả em ấy lại cho
tao.
- Rất tiếc là không thể, cậu ấy sẽ chết, cậu ấy chính là chìa
khóa để mở được sức mạnh của sự trả thù và nữ hoàng cần cậu ấy cho sự
trả thù đó.
- Không thể nào, tại sao bà ta lại ích kỉ đến như vậy
chỉ vì trả thù mà đem mạng sống em ấy ra – Tử tức giận, leo lên người
hắn tính đấm thêm vài phát nữa.
- Nếu không thì cậu ấy cũng sẽ chết vì lời nguyền của lũ thần thánh kia thôi – hắn hét lên.
- Sao lại có thể được không thể, không thể nào, mày nói xạo – có gì đó băng qua làm tim anh nói đau.
- Cái đó thì đi hỏi những kẻ đã nhẫn tâm reo rắc lời nguyền xuống đầu bọn tao, không chỉ riêng nữ hoàng mà con nhiều người nữa bị lời nguyền làm
cho không thể nào có được một cuộc sống hạnh phúc, chính vì vậy mà nữ
hoàng mới dùng cậu ấy để trả thù những kẻ kia.
- Không thể nào.
- Cậu ấy vốn dĩ là nữa người nữa cá, vào lúc sinh nhật 18 tuổi là lúc
thời kì mặt trăng máu chính là lúc biến đổi đầu tiên và cứ dần về sao
vào ngày rằm thì sẽ bị biến đổi, nhưng có một điều sự biến đổi nhanh hơn khi trúng phải chất độc tình yêu, nơi cội nguồn của sự bi thương và tan nát điều đó sẽ thúc đẩy nhanh quá trình biến đổi và đến một lúc nào đó
thì sẽ chết.
Anh nghe từng câu không sót chữ nào và nhớ lại rất
nhiều lần cậu đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện, hắn còn nói
rằng mỗi lần biến đổi sẽ rât đau, đau rất nhiều. Anh không thể tin vào
mắt mình là với cậu lại có thể chịu đựng đến như vậy mà không hề than
vãn, chính điều đó anh lại yêu cậu nhiều hơn, anh muốn gặp cậu, muốn ôm
cậu, năng niêu cậu và sẽ dùng trái tim xoa dịu mọi đau khổ cho cậu.
- Hãy cho tao gặp cậu ấy, tao cầu xin mày – lúc này anh đã quỳ gối trước Hắn.
- Dĩ nhiên là được – một nụ cười hung ác nở ra.
- … – anh vui mừng.
- Lần cuối cùng mày có thể mình thấy cậu ấy. “Vì mày chính là chìa khóa cho sự nổi giận của cậu ấy mà”.
- … – nụ cười trong anh chợt tắt.
Nói xong hắn kéo anh dậy rồi cả hai cùng nhau biến mất trong màn đêm cô
tịch ấy. Nơi mất mát đau thương đang chờ đợi cậu và anh hay là thiên
thường cho những trái tim kháo khát yêu thương.
Kể từ lúc nữ hoàng xuất hiện thì cậu bắt đầu sợ hãi bà ta, nụ cười vô
cùng ác độc nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó là một sự đau đớn, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ đáng thương, yếu đuối của một người phụ nữ. Cậu biết rằng mình bị bắt về đây là có mục đích nhưng vẫn chưa biết được điều đó là gì. Từ lúc đó cậu bắt đầu im lặng, hắn cũng không đến
nữa và một điều ngạc nhiên là vẫn chưa trở lại thành người.
Màn
đêm buông xuống thì bao nhiêu cảm xúc thay nhau thể hiện trên gương mặt
cậu. Nhớ lại lúc cùng anh vui vẻ bên nhau trao nhau nụ cười ánh mắt rất
tình cảm khiến cho ai nhìn vào cũng phải ganh tị nhưng tận mất chứng
kiến người yêu phản bội mình mà ân ái với một người khác điều đó như một nhát dao ghim vào trái tim bé bỏng của cậu. Cậu luôn hỏi tại sao mọi
bất hạnh điều xảy xa với một người không ra người cá không ra cá. Yêu là phải khổ như thế sao nếu biết vậy cậu sẽ không thèm yêu để cho con tim
giờ đây không phải khổ sở thế này. Nước mắt rơi thay cho lời con tim đau đau đớn. Cậu nhớ mẹ người đã cho cậu biết bao nhiêu tình thương, thèm
lắm một cái ôm từ đấng sinh thành, nhớ lúc bệnh có mẹ thức đêm thức hôm
lo lắng chăm sóc. Thanh xuân và nhan sắc của mẹ đang một ngày phai tàn
để hi sinh cho cậu, chưa làm được gì để báo hiếu công lao dưỡng dục vậy
mà chỉ làm cho mẹ thêm phần lo lắng, cậu thấy mình là một người vô cùng
có lỗi.
Chính cậu bây giờ không thể nào kiềm được cảm xúc của
mình nữa cậu thật sự rất nhớ, có lẽ cậu đã thật lòng thật dạ yêu Tử rồi, dù có đau có tổn thương thế nào thì cũng không gạt bỏ được tình yêu mà
cậu đã dành cho anh, nó nồng nàn mãnh liệt biết bao nhiêu. Cậu đã khóc
rất nhiều. Không ai thấy không ai chứng kiến chỉ có màn đêm là kẻ đồng
lỏa cho nỗi niềm của cậu.
Và rồi cái ngày rằm định mệnh đã tới, bầu
trời thì đỏ như máu, gió thì không ngừng ngào thét, sóng biển thi nhau
rầm rừ giận dữ, chim chót đua nhau bay tán loạn để tìm nơi trú ngụ. Tới
nỗi các vị thần cũng đành bó tay trước điều tai hại đó. Và rồi từng nơi ở của các vị thần được đích thâ