Pair of Vintage Old School Fru
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325964

Bình chọn: 10.00/10/596 lượt.

cười, số khổ…..huhu –
Phương khóc bù lu bù lo.

Cậu nhìn cả hai mà cười muốn đau bụng,
không ngờ hai đứa này có năng khiếu diễn hài thiệt chứ. Vẫn còn trong
vòng tay của Tử, bấy giờ cậu mới lên tiếng:

- Coi bộ Lan và Phương
đổi trường học là vừa rồi đó, diễn xuất đạt ghê, cỡ này chắc Minh Hằng,
Bình Minh, Lương Mạnh Hải, Tường Vy, Lê Bê La, Lê Khánh,….chắc húp cháo
sớm quá. Diễn đạt quá mà – cậu cười, giọng thì trêu đùa.

- Cứ khéo
đùa, mà cậu nói cũng phải để tụi này suy nghĩ coi có nên đổi qua trường
sân khấu điện ảnh không. Lúc đó con Nhã Phương này sẽ là một minh tinh
màn bạc ai cũng biết đến, sau đó sẽ tấn công qua Hollywood thế là cả thế giới sẽ biết tới Lâm Nhã Phương này. Kaka – Phương mơ mộng.

- Thôi đi chị 2 đu dây đủ rồi giờ xuống được rồi đó – Lan nói làm Phương hụt hẵn.

- Kiếm tui với người yêu tôi có chuyện gì hông – cậu xen ngang.

- Ý ẹ, tình cờ đi ngang qua đây thấy cảnh chướng mắt thì xong phá đám thế thôi – Lan nói.

- Người ta tình cảm như vậy mà nói chướng mắt, đến giờ uống thuốc rồi bạn – Phương chế.

Sao đó một tràn cười diễn ra chỉ có mình Lan là mặt ủ rũ. Tử bất ngờ lên tiếng:

- Đói quá rồi em ơi, đi ăn thôi.

- Đi thôi anh – cậu tán thành.

- Được đi ăn kìa sướng quá – Lan lên tiếng.

- Ủa không phải nói đang giảm cân sao, mới ăn 2 ly kem rồi mà – Phương nhớ lại.

- Giảm thì giảm thiệt nhưng có ai bao thì đi à, đâu có ngu mà không chịu đi, hé anh – Lan trả lời rồi đá lông nheo với Tử.

- Ừ phải rồi….mà ai bao em vậy – Tử cười, ý trêu nghẹo.

- Không lẻ em tự bao em – Lan nói mà cười cười.

- Chắc là Phương bao em rồi chứ anh chỉ nói với tình yêu anh thôi – Tử phán.

- Cái gì, em mới bao nó hai ly kem giờ bắt em bao nữa, NEVER….. – Phương kéo dài.

- Ý anh là không rủ tụi em đi à – khuôn mặt Lan hụt hẳng – thôi ta đã
hiểu tình nhau…..thôi tạm biệt anh nhé chào anh, chúc anh hạnh phúc với
người anh yêu – sao đó nhìn qua cậu với anh mắt tức giận, chỉ tay vào
cậu – ông trời có mắt, thế nào cũng nhòm ngó tới mi, đi thôi Phương tao
bao – đùng đùng kéo đi.

Cậu và Tử cười, tay vẫn trong tay, cậu nói:

- Anh này chọc Lan chi hông là Lan giận rồi kìa.

- Anh chỉ chọc chơi thôi mà.

- Đi chung với bọn mình nè, mình bao từ a – z luôn – cậu nói vọng theo.

Mới được vài bước nghe cậu nói “bao từ a – z luôn” lập tức Lan và Phương
quay lại khuôn mặt hí hửng vui mừng chưa từng có nhào tới ôm chầm lấy
cậu:

- Không ai tốt bằng Nhân nhà ta, chúng ta thật may mắn có cậu ấy là bạn, phải không Phương.

- Không thể không chính xác hơn.

Cậu và Tử phải bó tay trước hai đứa bạn của mình. Sau đó bốn người kéo nhau vào quán mà ngồi ăn khí thế, miệng thì vừa nói vừa cười khiến cho bầu
không khí buổi chiều tối se se lạnh thêm phần ấm áp. Họ chỉ biết hạnh
phúc đang hiện diện xung quanh mà đâu hay biết sắp có chuyện chẳng lành
xảy ra.

Đâu đó có hai ánh mắt đã nhìn thấy toàn bộ, lòng căm hờn đố nghị, ghen tuông mù quán nhanh chống chiếm lấy, mỗi người một suy
nghĩ đen tối nhưng cùng chung một ý tưởng.

- “Hạnh quá quá, còn chị tôi thì sao, các người làm chị tôi phải đau khổ, tôi sẽ khiến cho các người đau khổ hơn thế nữa”.

Một suy nghĩ khác:

- “Tại sao em lại như thế hả Nhân, anh không chấp nhận được chuyện này,
anh sẽ cướp em lại từ tay thằng đó, em nhất định phải thuộc về Đoàn Nhật Khương này”.



Hôm nay cả đám quyết định gặp Toàn để nói rõ và giải thích mọi chuyện hi vọng rằng Toàn sẽ bỏ qua. Hẹn nhau ờ một quán cafffe, khi ai nấy ngồi
đầy đủ thì có một cô nhân viên khá trẻ ra hỏi:

- Quý khách dùng gì.

- Cho chị một ly cam vắt, một ly ya-ua đá – Lan kêu dùm luôn Phương.

- Còn hai anh dùng gì.

- Caffe sữa – cả hai đồng thành.

- Coi bộ hợp ý nhau quá mà – Phương trêu nghẹo.

Sau đó nhanh chóng 4 ly nước được đem ra, không lâu sao thì Toàn xuất hiện, vẫn như vậy không gì thay đổi, nhưng khuôn mặt có vẻ buổn, vừa thấy
bóng Toàn xuất hiện là cậu chạy ra đón nhưng Toàn thì phớt lờ hành động
của cậu mà chỉ chào hỏi những người còn lại, cậu thì buồn khi thấy Toàn
đối xử với mình, Tử thì đến bên và an ủi.

Ngồi vào bàn không khí trở nên im lặng đến đáng sợ vì thế cậu lên tiếng để phá vỡ bầu không khí u ám đang bao quanh nơi ngồi:

- Toàn à cho tui xin lỗi.

- Về chuyện gì – mặt Toàn không cảm xúc.

- Về tất cả, mình thật sự không muốn nó xảy ra chỉ là ngoài ý muốn, nếu
mình biết thì nhất định mình sẽ không đến – mặt cậu buồn xoa.

- … – Toàn vẫn im lặng.

- Cậu cứ trách cứ chữi mắng mình đi, cậu đừng như vậy nữa, điều đó làm mình buồn lắm – vẫn chất giọng buồn mà muốn khóc.

- Trách thì được gì – vẫn lạnh lẻo trong giọng của Toàn.

- Thật sự mình không muốn chuyện đó xảy ra, mình với Khương chỉ là quá
kh