
ra tình cảm mình luôn hướng về em – vừa
nói, nước mắt Khương lăng dài trên gò má nhưng không làm lu mờ đi vẻ đẹp trai của Khương.
- Vậy bây giờ anh đến để gặp tôi để cể lễ than vãn à, tôi sẽ không còn tin anh một lần nào nữa, tôi nhớ anh gọi tôi là
thằng biến và câu nói: “Mấy bây ham vậy sao không kiếm một đứa biến thái mà chơi thử…..à mà mấy bây nói cũng có lý, để tao suy nghĩ”. Anh không
biết khi tôi nghe câu đó trái tim tôi tan nát, anh nghĩ đi tôi đang trên thiên đàng bỗng bị kéo xuống địa ngục, nó đau và hụt hẳn lắm anh biết
không, tôi không ngờ anh lại là hạng người như thế, lại nhẫn tâm chơi
đùa trên tình cảm của người khác, anh chơi đủ rồi thì giờ anh hãy buông
tha cho tôi, cho tôi có cuộc sống như bao người bình thường được không – lúc đầu giọng còn đanh nhưng càng về sau giọng ngày càng sụt sùi vì
không kìm được lòng.
- Anh không hề nói vậy, anh không có, đó là do Vy cố tình chia rẽ anh và em – Khương một mực khẳng định.
- Tới giờ này anh còn trối được sao, anh có phải là đàn ông không, nói mà không dám nhận vậy mà còn đổ lỗi cho chị Vy, khi nào anh nói thật khi
nào anh nói dối ai mà biết – cậu hoàn toàn không tin vào lời nói của
Khương.
- Được thôi vậy anh sẽ cho em biết sự thật.
Lấy điện
thoại trong túi gọi cho ai đó tay vẫn nắm chặt lấy tay cậu không cho cậu đi. Rồi khoảng 10 phút sau một chàng trai xuất hiện.
- Đây là anh Hoàng bạn của anh, chính anh Hoàng đã làm nên đoạn ghi âm.
- Em là Nhân phải không – người tên Hoàng chào cậu – em đừng tiếp tục
trách oan cho Khương nữa, thật sự nó không có nói gì hết, đoạn ghi âm là do anh cố tình dàn dựng dưới sự nhờ vả của Vy vì Vy nói đây chỉ là một
đoạn tập kịch nhờ anh chỉnh sửa lại để đưa cho mọi người nghe thử, anh
đâu biết chuyện lại ra nông nỗi thế này, nếu biết trước có đánh chết anh anh cũng không có làm.
- Em nghe rồi đó, anh hoàn toàn không có làm gì, chỉ một mình Vy cố tình – Khương nói giọng nài nỉ mong cậu sẽ tin.
- … – cậu nghe như sét đánh bên tai, nhưng vẫn cố tình giữ bình tĩnh –
hai người có cùng nhau thông đồng để gạt tôi không làm sao tôi biết
được, tôi chịu đựng như vậy quá đủ rồi – cậu cố gạt ngang.
- Anh gạt em được lợi ích gì, anh nói đây chỉ là hiểu lầm, em đừng giận thằng Khương nữa – người tên Hoàng lên tiếng nói.
- Em hãy tin anh đi Nhân, anh thật sự rất nhớ và yêu em – giọng Khương
ngày càng tình cảm, nước mắt cũng đã rưng rưng nơi khóe mắt.
- Nếu
hai anh nói vậy thì tôi tin như vậy nhưng chuyện trước mắt đã xảy ra thì không thể quay đầu lại được, hiểu lầm hay không hiểu lầm thì mọi chuyện cũng đã xảy vậy thì sao không cho nó ngủ yên mãi mãi – giọng cậu trả
nên thoáng buồn, nhưng vẫn cố gắn mạnh mẽ.
- Nói ra để mọi khúc mắc
được hóa giải như thế anh với em mới có thể làm lại từ đầu, anh vẫn còn
rất yêu em, tình cảm anh dành cho em không hề mất đi mà ngày càng mãnh
liệt hơn nữa – Khương mừng rỡ vì khúc mắc, hiểu lầm được làm rõ.
-
Như anh nói thì anh Tử người đỡ dùm tôi một nhát đáng sao?, anh nói sao
không chịu suy nghĩ, ngày đó là ngày cưới của anh và chị Vy, một cô dâu
bị chồng mình bỏ ngay hôn lễ ngay chính tôi còn xấu hổ huống chi là chị
Vy, tôi không trách chị ấy mà người tôi trách phải là tôi, mọi chuyện
điều một mình tôi gây ra thì hãy để một mình tôi gáng chịu, tôi phải có
nghĩa vụ chăm sóc anh Tử, còn anh hãy quay về chăm sóc và thương yêu chị Vy, chị ấy cần anh lúc này.
- Không, người anh yêu là em, người anh muốn nhất lúc này là em chứ không phải Vy.
Cái nắm tay của Khương bị cậu ngạt ngang mà cắt bước ra đi, để lại một mình Khương nơi gốc vắng với biết bao nhiêu nỗi phiền não dù hiểu lầm đã
được làm rõ, giơ cánh tay níu lấy nhưng tay cậu ngày càng xa dần, nước
mắt rơi trong muôn vàng nỗi yêu thương.
- Nhân à, anh yêu em và anh sẽ cướp em lại – lời nói vô cùng nghẹn ngào và nước mắt.
Cậu nhanh chống rời khỏi nơi đang nói chuyện với Khương, cố gắng không
cho nước mắt rơi vì không muốn bất cứ một ai nhìn thấy nhưng một điều là cậu đã không làm được chính là nước mắt thi nhau rơi trên khuôn mặt mệt mõi. Cậu đứng không nỗi phải dựa hẳn vào bức tường mà khóc, từng mãnh
vụn của những tháng ngày bên cạnh Khương một lần nữa kéo nhau ùa về, cậu đã trách lầm Khương. Phải cậu đã trách lầm Khương chỉ vì tại Vy mà cậu
và Khương không đến được với nhau, nếu không có sự xuất hiện của Vy thì
cuộc đời cậu đã khác nhưng nếu không có Vy thì làm sao cậu quen được
nhiều bạn mới và trong đó có Dương Tử, nếu không có Vy liệu cậu có sống
lâu được không vì cậu là một bán thuần chủng chịu sự chi phối của lời
nguyền quái ác, nếu không có Vy làm sao cậu biết con tim mình lại đập
bồi hồi vì Dương Tử. Mọi chuyện cũng tại Vy mà ra.
Chỉ có 3 con
đường cậu có thể lựa chọn, một là đáp lại tình yêu của Tử, hai là quay
về và đón lấy tình yêu của Khương và ba là quay lưng với tất cả. Hiện
giờ cậu đang rất phân vân và khó xử, nếu lúc trước biết được sự thật có
lẽ cậu sẽ