
chỉ số trích dẫn cực kì cao…
Người con gái anh yêu, quả thật rất giỏi!
Đi tới tập giấy cuối cùng, nằm sâu trong ngăn tủ, có vẻ cũ kĩ, Phong tò mò lật mở.
Là hình vẽ…rất nhiều hình…
Có người con trai, cướp hôn người con gái, tay còn cầm điện thoại chụp hình.
Có người con trai, ép người con gái vào tường, hai người họ, cùng vẽ bảng tin.
Có người con trai, búi tóc cho người con gái.
Có người con trai, tay đưa cóc, tay đưa vở bài tập.
Có người con trai, đeo chiếc khăn ấm áp.
…
Hơn một trăm bức hình, là cô vẽ…và hình như anh biết, người con trai ấy…là ai…
Có vài bức, cực kì nhòe, phải chăng Nguyệt đã khóc rất nhiều khi vẽ chúng?
Một bức, người con gái bất lực trong cầu thang thoát hiểm, lặng nhìn người con trai bước đi.
“Nếu tôi là cậu, có khi tôi xấu hổ chết quách đi cho rồi…haha…Nguyệt Dương, tôi quên mất, da mặt cậu rất dày, dây thần kinh xấu hổ cũng bị đứt rồi…thôi, cậu ra sân bay mau đi, mau mau cút xéo cho chỗ này nó được sạch sẽ đi…”
Có phải, khi ấy cô rất đau lòng? Có phải, khi ấy, anh đã rất nhẫn tâm???
Một bức, có người con gái bắt gặp người con trai trong thang máy cùng một cô gái khác, ánh mắt cô rất buồn, cớ sao lúc đó anh lại không nhận ra?
Bên dưới, là nét chữ run run…
“Nói cho em biết em phải làm sao…em yêu anh nhiều quá mất rồi…em biết là tình yêu này là tội lỗi, nhưng mà em hết đường rồi! Giá như em có thể nói cho ai đó biết, là em yêu anh…!”
Phải rồi, cảm giác yêu một người mà không biết người ấy yêu mình, không được nói ra nó đau khổ như nào? Có lẽ, những bức thư của anh, Hà Anh cũng không hề gửi.
Cảm giác yêu một người mà chứng kiến người ấy bên một người khác đớn đau ra sao, anh nhớ rõ, nhớ rõ tiếng khóc của cô khi ấy, nó xót xa, nó quặn thắt…cớ sao anh nhẫn tâm, cớ sao ích kỉ mà trêu chọc cô?
Mà còn một việc quan trọng nhất, người Hà Nguyệt Dương yêu, là anh, là chính anh!
Anh thường ví Nguyệt với con bò đeo nơ, tự nghĩ, mình chắc cũng xứng đáng được nhận danh hiệu là “chồng” của con bò đeo nơ…Cô và anh, ngu chẳng kém gì nhau.
Trước đây, anh thường có một giấc mộng rất đẹp, đó là, cô cũng yêu anh, chỉ cần cô yêu anh, bằng một phần nhỏ nhoi anh yêu cô thôi là đủ.
Nhưng sao hôm nay, cái phát hiện này, lại khiến anh run rẩy, lại khiến anh khổ sở đến vậy?
…
“Nguyệt, sao tay lại toàn chai sạn và sẹo thế này? Chẳng phải cậu được hưởng mức học bổng rất cao không? Mấy năm đó cậu sống như nào? Hay là đem tiền cho ai mà tự mình chịu khổ rồi???”
“Ừ, sung sướng, mấy năm qua tôi quả thật sống như tiên luôn, nước Pháp cũng rất đẹp, tay chai sạn là do tôi chơi thể thao nhiều…”
Cứ nghĩ anh yêu cô rất nhiều, nhưng dường như, cô còn yêu anh nhiều hơn thế thì phải.
“Hình như cậu ấy bị ngất rất lâu rồi thì phải…nhưng may vẫn còn kịp…”
“…suy nhược do mất máu…”
“Tôi mua con dao mới, lúc gọt táo bén quá nên…”
Cũng không biết, là do cô lừa quá đẳng cấp, hay là do anh quá khờ, tại sao lúc đó có thể tin?
Nếu cô có ở đây lúc này, anh hứa sẽ không bao giờ để cô tổn thương, anh sẽ cam tâm tình nguyện, cho cô trút hết uất giận, khổ cực của bao năm tháng qua, dù cô có đồng ý hay không, những năm tháng sau này, anh cũng sẽ bên cô.
Mới chưa đầy một ngày, sao anh nhớ cô đến thế?
Hà Nguyệt Dương, là anh sai rồi, là anh không tốt…em ở đâu, mau về đi, được không?
…..
…..
Bình minh lên, những tia sáng ấm nóng chiếu qua cửa sổ, nhưng sao anh cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy cô đơn và bất lực…
Dù không muốn làm to chuyện, nhưng Phong đã không thể kiểm soát được nữa, anh một lần nữa lục tung mọi nơi có thể tìm, nhờ mọi người quen biết, tới thám tử cũng thuê…chỉ mong sao, có thể nhìn thấy cô, càng sớm càng tốt.
…..
Đợi chờ, chưa bao giờ khủng khiếp đến vậy.
Từng mẩu tin tức báo về, ngoại trừ tin cô không xuất ngoại, tất cả đều khiến anh thất vọng.
12 giờ trưa, điện thoại kêu…
-“Phong à, việc cậu bảo mình…”
-“Sau cậu? Có tin gì không?”
-“Ở bệnh viện Phước Minh hôm nay có ca cấp cứu một cô gái trẻ tự tử, mình hỏi qua bên ấy, dáng người cũng như Nguyệt Dương…”
Cả người đổ mồ hôi lạnh, cố gắng trấn tĩnh, anh hỏi.
-“Cô gái đó như nào…”
-“Cậu…cậu phải bình tĩnh nhé…cô ấy…nghe nói là mất cách đây một tiếng…cậu đừng đi, mình sẽ qua đó xác nhận cho cậu…”
-“Không cần, mình sẽ tự đi.”
Giọng Phong nghe tới buốt nhói, Hạnh cũng run rẩy theo, cô nhờ người trực thay rồi nhanh chóng rời khỏi.
…..
…..
-“Phong…Phong!”
Mừng rỡ khi thấy Phong, lại xót xa khi thấy anh không có một chút sức sống nào, cô tới bên cạnh, dìu anh ra quán nước gần đấy.
-“Bình tĩnh nào cậu!”
Tay anh cứng đờ, Hạnh phải xoa bóp một lúc, Phong mới tỉnh táo đôi chút, môi anh mấp máy.