
cập đến vấn đề này, bản thân anh cũng thấy vô cùng mệt mỏi. Cứ kéo dài cũng không phải là ý kiến hay. Nhưng biết tìm ai để lấy bây giờ. Không phải cứ muốn lấy vợ là được. Lại nghĩ đến cô y tá sáng nay. Thấy dáng vẻ cúi đầu cười đầy khổ sở của cô ấy, Khang cảm thấy có một chút đồng cảm. Phải chăng gia đình đã vô tình tạo áp lực cho bọn họ quá lớn?
.........................
Một ngày đầy mệt mỏi, trở về căn hộ riêng của mình Khang thấy thoải mái vô cùng. Anh nghĩ đến đứa bé trưa nay Hương nhận nuôi. Trẻ con thật sự rất đáng yêu, nhất là khi nó nằm trong vòng tay anh rồi gọi một tiếng ba nuôi yếu ớt. Cảm giác có con chắc hẳn là vô cùng kỳ diệu? Tự nhiên anh thèm cảm giác có một gia đình, một gia đình của riêng mình. Nhớ đến tờ giấy nhớ mẹ đưa cho anh sau khi dùng bữa tối, Khang mở ra xem. Nét chữ mẹ anh chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra. “ Nguyễn Lâm Nguyên. Số điện thoại 0912 xxx 268”. Bất giác Khang mỉm cười. Nhập từng chữ số lưu vào danh bạ, sau đó Khang gửi đi một tin nhắn : “ Chào Nguyên. Anh là Khang. Rất xin lỗi vì sáng nay có việc đột xuất. Khi khác, anh có thể mời em dùng cơm được chứ?”
Vừa lau mái tóc còn đang rỏ nước, Nguyên vừa kiểm tra tin nhắn đến. Tưởng tổng đài phát tin khuyến mại. Hoá ra là anh chàng công an buổi sáng. Khang không để lại trong cô nhiều ấn tượng lắm, nói một cách chính xác Nguyên đã quen khép kín lòng mình với chuyện yêu đương. Nhưng dù sao cũng nên lịch sự đáp lại thịnh tình của mĩ nam. Cứ tin nhắn qua lại rồi Nguyên ngủ quên lúc nào chẳng biết. Còn Khang một công đôi việc. Anh vừa nhắn tin vừa vào mạng tích gió thổi bão với mấy đứa em. Rồi ngày mai lại là một ngày mới...
“Yêu có cần phải nói?”
Đêm qua nhanh như một giấc mơ Khang giật mình bật dậy khi tia nắng đầu tiên rọi qua khe cửa. Chợt nhớ hôm nay là ngày nghỉ, anh buông mình xuống đệm cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn của Nguyên, suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười.
Khang chạy xe một mình giữa phố phường tấp nập hướng về phía Salem Coffee. Bước vào trong quán, anh thấy Tiểu Nguyễn đang lười nhác cầm cây lau nhà. Mặt con bé xị xuống như vẫn còn ngái ngủ.
“ Không phải ai bắt mất hồn rồi chứ?” Khang hắng giọng.
“ Weo, hôm nay anh nghe dự báo thời tiết chưa? Có bão về đó.”
“ Anh không biết. Nhưng trời này làm sao có bão được? Cùng lắm là đổ mưa rào thôi.”
“ Xuỳ xuỳ. Đúng là già rồi, máu lên não chậm thế không biết. Ý em nói là động lực gì mà anh hôm nay tới đây vào giờ này ?”
Khang đưa mắt quan sát xung quanh rồi nhìn về Tiểu Nguyễn đáp lại
“ Cả đêm nhớ em nên sáng ra phải vội tới đây ngay”
“ Thôi, tha cho em. Trái tim em nhỏ lắm, không hứng nổi mật ngọt của anh đâu. Anh dùng gì? Trà hay cafe?”
“ Cafe”
“ Có cần cho thêm nước mắt không?”
“ Rất vui nếu được thử. Chỉ xin không có nước miếng của em rơi vào đó là được.”
Nguýt môi dài, ném cho Khang một cái nhìn đầy ai oán Tiểu Nguyễn mới chịu quay đi pha cafe cho anh.
Hương bế bé An An xuống chào Khang. Trong một lần làm từ thiện ở làng trẻ, cô thấy một bé gái rất đáng yêu thu mình vào một góc và hát bài Chúc mừng sinh nhật. Dáng vẻ của đứa nhỏ chứa biết bao là thương tâm. Chính vì thế, bằng bất cứ giá nào Hương cũng muốn có được đứa bé này. Cô muốn mang đến cho An An một cuộc sống tốt nhất chứ không phải là sự cô đơn bủa vây một đứa trẻ năm tuổi. Khang đón đứa nhỏ vào lòng và âu yếm: “ Đêm qua con ngủ ngon chứ?”
Ngơ ngác nhìn Khang, con bé vẫn còn hơi sợ sợ “ Dạ. Ở đây rất tốt ạ. Mẹ nuôi hát rất hay và làm đồ ăn ngon nữa.”
Khang hiểu, những đứa trẻ mồ côi luôn có một mặc cảm mà không dễ gì phá bỏ. Điều cần thiết là phải cho đứa trẻ thấy nó được yêu thương. “ Con thích gì, ghét gì thì phải nói ra cho mọi người cùng biết. Từ giờ con không chỉ có một mình nữa. Cuộc sống không chỉ mang đến cho con một người ba, một người mẹ như những bạn khác mà con sẽ có rất nhiều ba mẹ. Con còn có rất nhiều các chú và các dì yêu thương nữa. Đây sẽ là nhà con. Hiểu không ?”
Con bé bấu víu đôi bàn tay bé nhỏ vào áo Khang, im lặng rồi gật đầu như có vẻ đã hiểu.
Tiểu Nguyễn mang cafe ra cho anh, rồi đón An An vào lòng âu yếm : “ An An đi ăn sáng với dì nào. Để mẹ Hương và ba Khang của con nói chuyện nhá.”
Nhấp từng ngụm cafe nóng vẫn nguyên hương, Khang nhìn ra cửa sổ, bầu không khí âm u, lác đác còn một vài chiếc lá xót lại của mùa thu vội vàng rơi xuống. Hương vẫn im lặng, với cô Khang như một người anh, một người thân thiết. Anh biết Hương có tâm sự muốn nói nhưng anh không hỏi, anh muốn tự cô bứt tung chiếc kén trong lòng.Cô vẫn luôn giữ một mình tất cả mọi chuyện, cô thấy cứ để trong lòng là tốt nhất, những buồn, vui. Nhưng hôm nay, cô muốn sống khác với cái nguyên tắc mình theo đuổi bấy lâu. Đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ, nhìn Khang rồi từ từ Hương chậm rãi mở lòng: “ Sơn có bạn gái rồi, anh biết chứ?”
Khang vẫn im lặng. Im lặng như một câu trả lời để rồi đón đợi những gì sau đó.<