XtGem Forum catalog
Lắng Nghe Nước Mắt

Lắng Nghe Nước Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323034

Bình chọn: 7.5.00/10/303 lượt.

r/>
“ Chị đến lâu chưa, em xin lỗi để chị và cháu phải đợi. Tại tắc đường ở đoạn Kim Mã.”

Đợi hai người lớn nói xong Nguyên cúi đầu đáp lễ một cách lịch sự: “ Cháu chào bác, chào anh.”

Bà Vi không thôi xuýt xoa trong lòng chỉ trách không bắt cô gái kia về làm con dâu nhà mình ngay được. Khang rất hiểu ý mẹ mình. Anh cười lịch sự :

“ Cháu chào cô. Nghe mẹ cháu nhắc nhiều về cô mà hôm nay cháu mới có cơ hội được gặp. Quãng trước nhờ có em nên ông cháu sớm được ra viện. Không nghĩ là lại có cơ hội được gặp lại thế này.”

Nghe con trai nói vậy, cả hai bà mẹ đều rất vui, kéo nhau ngồi xuống và gọi món rồi bắt đầu đàm đạo chuyện cũ từ thời cổ đến kim. Thỉnh thoảng Khang cũng phụ hoạ theo lời của hai bà. Còn Nguyên từ đầu tới cuối đều cười theo. Cô trong lòng không khỏi ngầm trách mẹ mình. Nếu biết đến đây để làm vật trưng bày thế này thì cô nhất định bằng chết cũng không đi. Chuyện gì thế không biết!

Những chuyện như này với Khang cũng không phải là lần đầu tiên. Anh biết chống đối không bằng tuân lệnh. Cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Quan sát cô gái trước mặt, anh hiểu cô ta cũng không mặn mà lắm với việc mối mai của hai bà mẹ. Mẹ anh đã tính sai một nước cờ mất rồi. Tiếng chuông điện thoại của Khang đã kéo anh rời bàn ăn sớm hơn là anh tưởng.

“Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc

Rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt

Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau

Vì em đã có người yêu..”

Lịch sự đứng dậy: “ Xin lỗi, con xin phép ra ngoài nghe điện thoại.”

“ Alo, Hương à. Anh nghe đây”

“ Anh Khang à. Anh có bận gì không? ”

“ Sao thế em? ”

“Em đang ở làng trẻ, em muốn nhận một đứa bé về nuôi. Nhưng giấy tờ cần đang gặp phải một số vấn đề khó khăn không trong khả năng giải quyết của em. Anh qua giúp em được chứ?”

“ Ok, ok. Em nói địa chỉ đi, anh tới liền.”

Kết thúc cuộc gọi, Khang trở lại bàn ăn nhìn hai bà mẹ và cô gái trẻ đầy ái ngại:

“ Dạ, xin lỗi mọi người, con có việc không thể làm khác được. Con xin lỗi mạn phép về trước.”

Chẳng đợi mẹ anh lên tiếng, anh nhìn bà rồi để lại một câu:

“ Lát mẹ đi taxi về nhá. Tối xong việc con sẽ về bên nhà dùng cơm với nội và ba. Mẹ nhớ nấu cả phần của con nữa đấy.” Nói rồi, anh ra quầy thanh toán trước và rời khỏi Kim Bạch Vạn.Bà Vi lắc đầu nhìn con trai và quay sang bạn:

“ Chắc là nhiệm vụ không làm khác được. Em và cháu thông cảm. ”

“ Bọn trẻ giờ đều phải lo cho sự nghiệp mà chị. Có chí hướng như cháu Khang thật tốt. Thực ra, cái Nguyên nhà em cũng thường xuyên bị gọi đi bất chợt. Em thấy cháu nhà chị còn trẻmà đã biết nghĩ thật chu đáo. Có một đứa con như thế thật là mở mày, mở mặt.”

Bà Vi xua tay:

“ Ối dào. Nó vẫn còn mải chơi lắm em ạ, bố chồng chị chỉ mong nó biết nghĩ cho gia đình nhiều hơn một chút. Vợ chồng chị cũng muốn nó thành gia thất để đỡ phải lo nghĩ nhiều thêm. Nhưng phiền nỗi, thằng bé chẳng có duyên hay sao ấy. Muốn tìm một cô con dâu mà khó quá. Không biết cháu Nguyên đã có đám nào chưa? Để chị xin bắt về làm con dâu.”

Nguyên nghe bà Vi nói xong không khỏi lúng túng, ánh mắt tràn đầy sửng sốt. Mẹ Nguyên thì ngược lại, được lời như mở tấm lòng:

“ Chắc chị nói thế nào chứ, cháu Khang vừa đẹp trai lại tài giỏi như vậy. Bối cảnh gia đình tốt thế mà thật sự chưa có bạn gái sao? Haizz. Cái Nguyên nhà em sớm tối chỉ biết đến cái bệnh viện và khu phố quanh nhà , ngay đến cuối tuần cũng ở lì một chỗ thì lấy đâu ra đám nào chứ.”

Nghe mẹ nói mà mặt Nguyên tái mét, cô cúi thấp đầu xuống gượng cười cho xong chuyện.

Buổi tối, Khang về nhà thấy ba ra hiệu chỉ lên trên phòng. Anh hiểu ý liền đi theo.

Ông Cao Tuấn năm nay ngoài sáu mươi. Bằng tuổi ông, người ta con cháu đầy nhà. Đằng này chỉ có mỗi thằng cháu ngoại tiếng là cùng trong một thành phố nhưng hơn một tháng mới thấy mặt. Thế mới hiểu rằng con gái là con người ta, cháu ngoại là cháu nhà thông gia chứ không phải cháu nhà mình. Đóng cửa phòng lại, ông kêu Khang ngồi xuống.

“ Sức khoẻ ông không phải anh không biết. Ba chẳng nói nhiều với anh làm gì. Anh năm nay cũng gần ba mươi rồi. Công việc cũng coi như là ổn định. Hôm trước chú anh có nói qua về việc đưa anh đi Trung Quốc tập huấn. Nhưng ba bảo cứ để từ từ. Công việc không lúc này thì còn lúc khác, song chuyện cả đời của anh thì đến lúc phải quyết rồi. Tuổi trẻ yêu đương thế nào ba không quản. Nhưng hôn nhân lại là chuyện khác. Ba và mẹ anh chẳng có yêu đến chết đi sống lại mà vẫn đẻ ra anh và em gái anh, sống với nhau cũng hoà bình hơn ba mươi năm rồi đó thôi. Nếu thấy vừa mắt ai thì dẫn về đây để ông vui lòng. Còn nếu không thì chiều ý mẹ một chút. Anh năm bữa, nửa tháng mới đặt chân về đây. Chứ tôi thì ngày nào cũng nghe ông cụ và mẹ anh ca cẩm phát chán lắm rồi.”

Khang lặng im nghe ba mình nói. Hôm nay anh mới hiểu thì ra ba anh cũng có nhiều tâm sự đến thế. Cứ mỗi lần về nhà lại nghe người lớn đề